Khương Yên Nhiên là người rất thiếu kiên nhẫn, rõ ràng Hoắc Phong đã nói câu này nhiều lần khi hắn vẽ nên một bức tranh tươi đẹp cho cô. "Lại là cái câu này. Tai tôi cũng mệt mỏi vì phải nghe điều đó quá nhiều lần rồi đấy."
Tống Dịch Chiêu cũng trực tiếp chế giễu: "Trước kia anh đọc nhiều tiểu thuyết quá à? Nhân vật chính trong tiểu thuyết khác đều có năng lực để nói ra những lời như vậy, anh thì sao?"
Hoắc Ảnh Thanh lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Một năm trước, sau khi anh nói như vậy, tôi đã đuổi anh ra khỏi biệt thự. Bây giờ anh nói như vậy, là muốn tôi đuổi anh ra khỏi khu an toàn à?"
"Anh, em..."
Hoắc Phong muốn phản bác, nhưng nhất thời không dám mở miệng, sợ nếu nói ra điều gì không vừa lòng, Hoắc Ảnh Thanh thật sự sẽ đá hắn ra khỏi khu an toàn.
Hôm nay náo loạn thế là quá đủ rồi.
Hoắc Ảnh Thanh đứng dậy từ trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng nói: "Lúc nào đến Hà Tây thì nhớ đến tìm tôi, có lẽ tôi còn có thể giúp anh một chút."
Nói dối đấy, cô sẽ không bao giờ giúp anh ta trong suốt cuộc đời này nữa.
Cô quay người và bỏ đi. Những cô gái còn lại đã xem xong kịch và lúi húi đi theo Hoắc Ảnh Thanh. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Hoắc Phong ở đó.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play