Nghe Hoắc Ảnh Thanh nói cũng có lý, Chu Túy Phong cũng thu dọn quần áo: “Vậy tôi đi với cô.”
“Không cần đâu, anh ở đây đợi tôi, sẵn sàng mở cửa cho tôi bất cứ lúc nào là được.”
Hoắc Ảnh Thanh đã đi tới cửa, mở từng tấc ổ khóa, cuối cùng nhẹ nhàng mở cánh cửa sắt ra.
Tầng lầu trống rỗng, sự im lặng chết chóc khiến người ta cảm thấy choáng váng. Khi cô từ tầng 21 xuống tầng 20, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí đọng lại trên chóp mũi. Mặc dù mùi rất nhạt, nhưng dù gì Hoắc Ảnh Thanh cũng đã từ trong núi thi thể và biển máu mà bước ra, mùi hôi này lập tức khiến toàn thân cô rơi vào cảnh giác.
Cùng lúc đó, trong hành lang trống rỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, rõ ràng cách Hoắc Ảnh Thanh càng ngày càng gần, người đến hình như đang đi lên đây.
Hoắc Ảnh Thanh dừng lại, cởi đôi giày dễ gây tiếng động ra rồi từng chút một di chuyển đến cửa thoát hiểm ở gần tầng 20, một tay ấn vào tay nắm cửa, sẵn sàng trốn vào bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, tiếng bước chân dừng lại ở tầng 19, cửa thoát hiểm ở tầng 19 được mở ra.
Hoắc Ánh Thanh đợi một lúc mới đi xuống lầu. Khi đến 1 góc của tầng 19, cô ngồi xổm xuống.
Người kia mở cửa ra nhưng không đóng lại nên Hoắc Anh Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng, một người phụ nữ đang ôm một con gà đã bị cắt cổ, máu gà theo đầu nó chảy xuống tạo thành một lối đi rõ ràng, mà người phụ nữ không nói lời nào, cô ta đi đến trước cửa phòng 1901 và bôi đầy máu lên cánh cửa phòng 1901 đó.
Cô ta đang muốn dẫn dụ tang thi đến trước căn hộ này sao?
Ánh mắt Hoắc Ảnh Thanh trở nên nghiêm túc, như nhớ ra điều gì đó, cô lập tức lấy điện thoại ra, vào trong nhóm nghiệp vụ tìm thấy nick của người tên “Sơn Trà” vừa mất đi bạn trai kia, sau đó mở vòng bạn bè của cô ta, rất nhanh liền tìm thấy ảnh chụp chính diện của cô ta.
Trong ảnh, một cô gái khoảng mười lăm tuổi nắm tay một chàng trai có mái tóc nhuộm vàng kèm dòng chú thích: “Sống cùng sống chết cùng chết. Có Hạo Hạo ở bên cạnh, cho dù tang thi có đến em cũng không sợ! Tận thế kết thúc chúng ta kết hôn nhé! 】
Nếu không phải hình xăm trên tay người phụ nữ đang ôm con gà có phần giống với hình xăm trong ảnh, Hoắc Ảnh Thanh sẽ không dám liên tưởng người phụ nữ nhếch nhác này với cô gái hạnh phúc trong ảnh.
Lúc này Sơn Trà đã nhuộm máu toàn bộ cánh cửa phòng 1901, trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta hiện lên một nụ cười dữ tợn, nụ cười đó lập tức khiến Hoắc Ảnh Thanh hiểu được ý định báo thù của cô ta.
Điên rồi, cô ta thực sự muốn dụ tang thi đến tòa nhà này!
Hoắc Ảnh Thanh hiểu được 1 người có ý định báo thù sẽ có bao nhiêu không tỉnh táo, nếu là cô trước đây, có lẽ cô đã cảm động rơi lệ trước tình yêu của họ khi chứng kiến câu chuyện nữ chính kéo tất cả mọi người chôn cùng để đi theo nam chính, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn đưa người phụ nữ điên này vào bệnh viện tâm thần.
Lũ tang thi sẽ không chỉ tấn công những căn phòng mà cô ta đã đánh dấu, cô có một suy đoán đáng sợ, liệu cô ta có kéo những người vô tội còn lại trong tòa nhà này chôn cùng không?
Vẻ mặt của Hoắc Ảnh Thanh lập tức tái mét, cô muốn bước tới ngăn cản hành động của Sơn Trà, nhưng nếu như vậy thu hút những người khác đến, sự tồn tại của cô sẽ bị lộ, mà trạng thái tinh thần của Sơn Trà hiện tại, cô ta sẽ không vì 1 lần bị ngăn cản mà chịu dừng lại.
Cũng may Hoắc Ảnh Thanh vẫn luôn kiên nhẫn, cô thay đổi kế hoạch ban đầu, đi theo Sơn Trà xuống tầng dưới, khi cô ta đi đến tầng 1 của tòa nhà số 9, đang định mở cửa sắt ra thì cô mở miệng:
“Cô mà ra ngoài, tôi sẽ khoá cửa nhốt luôn cô ở bên ngoài đấy."
Cô ta có lẽ không ngờ rằng có người đi theo sau mình, cơ thể cô ta run rẩy, chậm rãi quay lại nhìn Hoắc Ảnh Thanh, vẻ mặt đầy hận ý.
Dù sao cô ta cũng còn quá nhỏ, Hoắc Ảnh Thanh cũng không lập tức ác độc mà hành động, chỉ là hai mắt sáng lên, kiên nhẫn nói đạo lý: “Tòa nhà này là nơi trú ẩn của rất nhiều người, nếu như cô để tang thi đi vào, họ phải khoá cửa chặn tang thi lại, chỉ có thể chết đói ở trong nhà.”
“Bọn họ đáng bị như vậy!” Sơn Trà hai mắt đỏ bừng, rõ ràng đã khóc cạn nước mắt: “Hạo Hạo đã chết vì cố gắng tìm thức ăn cho tôi. Tại sao chỉ có một mình anh ấy bị bỏ lại chứ? Tại sao chỉ có anh ấy phải chết! "
Giọng điệu của Hoắc Ảnh Thanh vẫn bình tĩnh và kiên định: “Ra ngoài tìm vật tư vốn đã nguy hiểm. Đã chấp nhận ra ngoài thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Tôi chỉ có thể nói rằng bạn trai của cô không may mắn, chưa biết thực hư như nào, cô liền quy cho người khác tội danh giết người sao? Trong toà nhà này, có không ít những người cũng đi tìm vật tư với bạn trai của cô mà."
Sơn Trà chế nhạo: “Không phải bọn họ lập đội ngũ cùng sống cùng chết sao? Chỉ có 1 mình Hạo Hạo chết, chắc chắn bọn họ đã âm mưu giết anh ấy! Những năm nay, chỉ có Hạo Hạo hiểu tôi, chỉ có anh ấy ủng hộ tôi! Không có anh ấy, tôi không thể làm được gì cả!”
Cô ta tức giận nói lời cuối cùng, quay người không chút do dự lao ra khỏi cổng sắt, vừa chạy ra ngoài vừa hét lên trong hoa viên tiểu khu:
“Hạo Hạo! Em đến đây! Hạo Hạo! Đừng bỏ em lại! Hạo Hạo! Em yêu anh!"
Chu Túy Phong, người đang canh cửa tầng 21, nghe thấy tiếng hét thì sửng sốt, bất chấp ý định ban đầu làm thợ lặn trong nhóm, anh lấy điện thoại ra gõ:
[Hoàng Ân Nương cô ấy đang đẩy xe bò: Người điên ở đâu ra vậy! 】
Hoắc Ảnh Thanh cũng cho rằng mình làm việc nhân từ cuối cùng, xông về phía trước mấy bước, đóng lại khóa cửa sắt, đồng thời khóa chặt cửa sắt từ trên xuống dưới. Khi quay đầu lại, hàng chục con tang thi đã ở đó, theo chân Sơn Trà đuổi theo vào tiểu khu, trên mặt Sơn Trà lộ rõ vẻ hưng phấn. Tuy nhiên, khi cô ta không thể mở được cánh cổng sắt bằng mật khẩu, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt cô ta chuyển sang bối rối, trong mắt tràn đầy lửa giận.
"Mở cửa! Mở cửa cho tôi!"
Cô ta đập rầm rầm vào ổ khóa cửa sắt, tức giận nhìn Hoắc Ảnh Thanh đằng sau cánh cửa.
Nếu như cô chỉ muốn sống sót, Hoắc Ảnh Thanh đương nhiên sẽ mạo hiểm mở cửa.
Nhưng người này lại muốn lôi tất cả mọi người trong tòa nhà vào chỗ chết.
Xin lỗi nhé, cô không sợ chết, nhưng tôi sợ lắm.
Hoắc Ảnh Thanh nhìn Sơn Trà, hai mắt trợn ngược, lũ tang thi mà cô ta dẫn dụ đã lao tới, bám lấy lưng Sơn Trà cắn xé quần áo của cô ta, còn những con khác cũng đâm vào cổng sắt, âm thanh từ cổng sắt phát ra thu hút ngày càng nhiều tang thi hơn, mùi tanh tưởi bay qua khe cửa, ổ khóa cũng rung chuyển.
Hoắc Ảnh Thanh biết mình không thể ở đây nhìn nữa, lập tức quay người, Sơn Trà ở đằng sau đau lòng hét lên, tiếng hét ngày càng yếu ớt, cuối cùng lại biến thành: “Chị gái! Trả thù giúp chúng em! Xin hãy trả thù giúp chúng em! "
Thật là một tình yêu cảm động, hừ, cút xa ra chút.
Hoắc Anh Thanh lao vào lối thoát hiểm, dùng sợi dây xích mà ban đầu cô vốn định dùng để khoá tầng 19 lại để khoá cửa an toàn duy nhất dẫn lên lầu, sau đó lại năm lần bảy lượt xác nhận ổ khoá đã được khoá kĩ, mới quay người thở phào một hơi, gạt bỏ những tiếng la hét và gầm rú ra sau đầu, khi bước lên tầng hai, cô lại nhìn thấy một bóng người như tia chớp vụt qua cửa sổ của lối thoát hiểm.
Thân ảnh đó ngã xuống đất, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả cái cửa sổ.
Có người cho rằng tang thi đã đột nhập vào toà nhà và chọn cách nhảy lầu.
Hoắc Ảnh Thanh cụp mắt xuống.
Vào ngày thứ bảy của mạt thế, lực lượng giải cứu của chính phủ vẫn chưa đến, tinh thần của những người sống sót bắt đầu sụp đổ.