Minh Xán nghe xong thì đen mặt.

Bể bơi công cộng mà cũng không đi nổi, lẽ nào mười mấy năm sau nhà họ Trì sẽ phá sản?

May mà Miểu Miểu nói hai người họ không ở cùng nhau, vậy chứng minh tỷ lệ cuộc hôn nhân tồn tại là không cao, con trai thuộc về một mình cô, như vậy, nhà họ Trì có phá sản hay không đều không liên quan đến cô.

Minh Miểu mở to đôi mắt như quả nho mà đánh giá Minh Xán, biểu cảm của mẹ thật là phức tạp, hình như có rất nhiều tâm sự, nhưng siêu năng lực của cậu bé chỉ có hiệu lực lúc nói chuyện với mẹ, mẹ không mở miệng thì cậu bé không thể phiên dịch được điều gì cả.

Lúc này, giọng của hệ thống vang lên trong đầu cậu bé: "Ký chủ, kiểm tra cho thấy cậu sử dụng quá nhiều siêu năng lực, nếu không muốn bị phạt đứng vì ngủ gật trong giờ học, tôi đề nghị cậu không dùng năng lực."

"Vâng, chú 33."

Minh Miểu ngáp một cái, cúi đầu ăn thêm mấy miếng cơm sáng để bổ sung năng lượng.

Minh Xán chỉ buồn bực một lúc, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, ném hết những chuyện có liên quan đến ba của Minh Miểu ra sau đầu, không hỏi đến nữa.

Cơm nước xong, Minh Xán ôm hộp quà sinh nhật được đóng gói cẩn thận đang đặt trên bàn, khẽ lắc lắc, bên trong phát ra tiếng va chạm trầm mà êm.

Cô cứ cảm thấy món quà này không quá ổn, không nhịn được hỏi lại Miểu Miểu: "Con chắc chắn Tử Hạo thích cái này à?"

Trong hộp là mấy cái đuôi động vật có thể gắn lên được, có mèo, cáo, raccoon…

Trước đó, Miểu Miểu nhận được đề nghị của chú hệ thống, chọn một bạn học ở lớp để luyện tập siêu năng lực, chính là Triệu Tử Hạo.

Bạn học lớp 1 suy nghĩ đơn giản, những lời nói ra đa phần là lời thật lòng, không có gì hay để phiên dịch. Mãi đến một ngày, bạn học trong lớp rủ nhau đi dạo ở vườn bách thú trong trường, mấy con gấu mèo trong hàng rào đang đánh nhau, cành khô lá vàng với phân văng tung tóe, các học sinh vây quanh đều đang hò hét cổ vũ, Triệu Tử Hạo lại mang vẻ mặt lạnh lùng đúng ở giữa, ghét bỏ nói: "Bẩn muốn chết!"

Chỉ có Miểu Miểu nghe thấy được tiếng lòng của cậu nhóc: "Cái đuôi… rột rột… cái đuôi mập mập có hoa văn đẹp quá đi, tại sao mình lại không có… Hu hu, mẹ ơi con cũng muốn…"

Không nghĩ nữa, Minh Miểu kiễng chân, lấy hộp quà từ trong tay Minh Xán, ánh mắt kiên nghị mà gật đầu: "Con chắc chắn."

-

Buổi chiều, sau khi tan học.

Gió thu thổi qua con đường dài trong trường, lá cây bạch quả vàng óng, rơi xuống cạnh chân các sinh viên đang bước đi vội vã.

Minh Xán và Hứa Gia Quân đi ra khỏi cửa đông của đại học B, đi qua một con đường là tới cửa tây của đại học A, đi về phía viện Khoa học và Công nghệ, gặp nhau với Nhuế Dĩ Tình ở cửa viện Khoa học và Công nghệ.

"Nhiều người vậy á?" Hứa Gia Quân nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy các sinh viên túm năm tụm ba đi liền không dứt, hầu như đều đi về phía giảng đường của Viện Khoa học và Công nghệ.

Nhuế Dĩ Tình: "Đừng ngơ ra đó, chúng ta cũng mau vào đi."

Minh Xán đi bên cạnh cô ấy, trong lòng còn nghi vấn, mãi đến khi thấy ở cửa giảng đường có người kiểm tra vé, cô giữ chặt Nhuế Dĩ Tình hỏi: "Vé của chúng ta đâu?"

"Vé gì?" Nhuế Dĩ Tình phản ứng lại: "À, cậu nói vé vào cửa của buổi tọa đàm à? Không có."

Minh Xán: ?

Nhuế Dĩ Tình: "Lúc cậu bảo muốn tới nghe giảng tọa thì muộn quá rồi, làm gì còn vé nữa!"

Minh Xán cạn lời: "… Vậy chúng ta phải đi vào kiểu gì?"

"Cứ vậy mà vào thôi." Nhuế Dĩ Tình kéo cô và Hứa Gia Quân đi đến cửa giảng đường, vẫy vẫy tay với sinh viên đang kiểm phiếu, người kia không nói gì cả, cứ thế cho bọn họ đi vào.

Đi vào trong giảng đường, Nhuế Dĩ Tình giải thích: "Vé vào cửa của buổi tọa đàm này, giáo sư của các viện lấy nhiều nhất, chia cho các nghiên cứu sinh mình đang hướng dẫn, sau đó là viện Tin, không còn thừa lại nhiều vé để mà tranh, tranh được thì là may mắn, có thể ngồi nghe giảng, không tranh được cũng không sao, chỉ là không được ngồi thôi, giảng đường lớn như vậy, chỉ cần không bị nổ, ai muốn nghe cũng có thể đi vào."

Minh Xán:…

Ba người đi xuống dưới cầu thang, Hứa Gia Quân vừa nhìn xung quanh, vừa hỏi Nhuế Dĩ Tình xem chỗ ngồi của viện Tin ở chỗ nào.

Tâm sự thiếu nữ của Hứa Gia Quân không được che giấu, Nhuế Dĩ Tình đã sớm biết, nhiệt tình giúp cô ấy tìm kiếm.

"Chắc là ở bên kia." Nhuế Dĩ Tình chỉ vào khu có đông chỗ ngồi: "Tớ thấy bạn học mà tớ quen bên viện Tin ở bên đó."

Minh Xán theo hai người họ đi về khu phía đông.

Bên phải khu phía đông chính là lối đi, vài sinh viên không có phiếu đã chiếm được vị trí tốt ở bên đó.

"Chúng ta cũng đứng ở đây đi." Hứa Gia Quân nói: "Chỗ này có bậc thang, đứng mệt rồi còn có thể ngồi nghỉ một lát."

Quan trọng nhất là cách chỗ ngồi của người mà cô ấy thích khá gần.

Nhuế Dĩ Tình gật đầu: "Chỉ có điều là khổ cho Minh đại tiểu thư của chúng ta, còn chưa từng đi xe buýt hay tàu điện, hôm nay lại phải đứng cùng với chúng ta."

Minh Xán trợn trắng mắt một cái với cô ấy, vô thức nói: "Xưa đâu bằng nay."

Cô quả thật chưa từng đi xe buýt hay ngồi tàu điện, nhưng bây giờ đã không còn là thiên kim gì đó nữa rồi, chỉ là một người mẹ đơn thân tần tảo vất vả, một mình chăm sóc con nhỏ mà thôi!

Hứa Gia Quân: "Sao lại xưa không bằng nay?"

"Không có gì." Minh Xán lừa bịp cho qua: "Mau xem thử xem bạn học Trình của cậu tới chưa."

Quả nhiên sự chú ý của Hứa Gia Quân lập tức bị dời đi.

Buổi tọa đàm còn mười phút nữa sẽ bắt đầu, người đến xem cũng lục tục xuất hiện, chỗ ngồi gần như chật kín, những chỗ trống, bên trái phải và ở giữa lối đi đều có không ít người đang đứng.

Chỗ nhóm Minh Xán chiếm được hơi chếch, xung quanh không quá chật chội. Ba nữ sinh dựa vào tường nói chuyện phiếm, tầm mắt đảo qua lại trong sảnh lớn.

Hàng người bỗng truyền tới tiếng xao động, Minh Xán quay lại: "Giáo sư diễn thuyết tới rồi à?"

Bên kia toàn là đầu người, bóng người chồng chất che khuất tầm mắt. Nhuế Dĩ Tình bước lên một bậc thang, ngó qua xem thử, trên môi chợt nở nụ cười: "Là hot boy trường tới, chẳng trách mấy em gái này lại kích động như vậy."

"Hot boy trường? Năm nay đại học A cũng bình chọn hot boy trường à?" Hứa Gia Quân rất tò mò: "Sao tớ không thấy trên diễn đàn."

"Không bình chọn." Nhuế Dĩ Tình quay về bậc thang ban đầu: "Là hot boy trường hồi tớ với Minh Xán còn học trung học."

Minh Xán hoang mang: "Hot boy trường trung học của chúng ta sao?"

"Cậu không biết à?" Nhuế Dĩ Tình hơi bó tay: "Cũng phải thôi."

Minh Xán từ nhỏ đến lớn trong đầu chỉ có đọc sách với vươn lên, tuy rằng có một gương mặt xinh đẹp động lòng người đốn gục cánh mày râu, nhưng lại chẳng có chút hứng thú nào với đàn ông.

Nhuế Dĩ Tình đổi một cách giới thiệu khác: "Người đó là thủ khoa khối tự nhiên khóa trên của chúng ta, cậu có ấn tượng chứ?"

Minh Xán bới được một chút dấu vết từ trong mớ ký ức lộn xộn: "Hơi hơi… Hình như là một bạn nam đúng không."

"…" Nhuế Dĩ Tình thở dài: "Nam, siêu đẹp trai, bây giờ cũng là nhân vật như thần thánh ở viện Tin, điểm số năm nào cũng đứng đầu, học bổng cầm mỏi cả tay, đúng rồi, trước kia Tiểu Phù thích anh ấy lắm, cậu có nhớ không?"

Nghe đến đó, Minh Xán như xé mây nhìn thấy ánh mặt trời, ký ức bỗng trở nên rõ ràng.

Tiểu Phù cũng là bạn thân hồi trung học của Minh Xán, ba người bọn họ trong ba năm trung học như hình với bóng, khi đó quả thật Tiểu Phù có thần mến một đàn anh lớn hơn bọn họ một tuổi, tiếc là người ta không có tình cảm với cô ấy, đàn anh kia tên là… ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Đàn anh Trì Tiêu!"

 Nhuế Dĩ Tình vẫy vẫy tay về phía trước, nhiệt tình gọi.

Minh Xán không nghe được tên anh, chỉ cảm thấy trong đầu "ầm" một tiếng, tầm mắt không thể khống chế được mà di chuyển về phía trước, dừng lại trên gương mặt chàng trai đang chậm rãi đi từ trong đám người ra.

Hệ thống sưởi ấm của giảng đường hoạt động rất mạnh, gió ấm mà khô nóng thổi vù vù lên mặt, thêm cả tiếng người ồn ào hỗn loạn, kéo khí oxi trong đầu Minh Xán ra ngoài từng chút một.

Dáng người của anh cực kỳ cao, trên cơ thể thon dài cao ngất ấy mặc một chiếc sweater rộng thùng thình màu đen tuyền, chỉ có chỗ cổ tay áo là được nhuộm hoa văn, đơn giản gọn gàng, chất liệu quần áo mềm mại, anh thoải mái đứng dậy, để lộ ra cốt cách ngay thẳng.

Nhìn thân hình là biết dáng đẹp hiếm thấy, nhưng mà thứ gây chú ý thật sự lại là gương mặt kia của anh, làn da trắng như hàn ngọc, tỉ lệ gương mặt vàng tuấn tú khôi ngô, con ngươi màu hổ phách khảm trong đôi mắt hai mí, khi nâng mi mắt lên nhìn người khác, có cảm giác lạnh nhạt mà trong sáng khó tả.

Xung quanh có không ít người đang đánh giá anh, đều làm lén lút, chỉ có Minh Xán là ánh mắt gần như dán chặt lên người anh, mắt sáng chói, nói là Scanner hay chụp X - quang cũng không quá, hận không thể chiếu vào tận cơ xương, nhìn thẳng vào tận trong DNA.

Quá giống.

Ánh mắt, mũi, dáng mắt, đường nét gương mặt… có chỗ giống đến sáu bảy phần, có chỗ giống đến ba bốn phần, hợp lại với nhau, quả thực chính là Miểu Miểu đẹp trai bản phóng đại!

So với người đã nhận lầm lúc trước, không hiểu sao Minh Xán có thêm vài phần chắc chắn, trực giác và lý trí đều chỉ về phía người trước mặt này.

Cô nhìn chằm chằm, thấy đối phương đi đến trước mặt bọn họ, gật đầu với Nhuế Dĩ Tình vừa chào anh.

Bọn họ cùng ở trong Hội Cựu học sinh trung học của đại học A, Nhuế Dĩ Tình là người phóng khoáng lạc quan thích xã giao, kiên trì tham gia Hội Cựu học sinh, tuy rằng Trì Tiêu ít tham gia, nhưng cũng quen biết đàn em hoạt bát sáng sủa có năng lực giải quyết vấn đề này.

Chẳng qua, so với sự nhiệt tình của Nhuế Dĩ Tình, lời đáp lại của anh quả thật có hơi lạnh nhạt.

Nhuế Dĩ Tình đã sớm biết tính cách của anh, có thể gật đầu nhẹ với cô ấy đã nói lên rằng tâm trạng anh đang không tệ rồi.

"Đàn anh, em giới thiệu một chút." Nhuế Dĩ Tình hơi nghiêng người, kéo tay cô gái đứng bên cạnh: "Minh Xán, bạn tốt nhất của em, học cùng lớp với em hồi trung học, bây giờ đang học khoa Tài chính ở đại học B, trước kia cậu ấy rất nổi tiếng ở trường trung học của chúng ta, không biết anh đã từng nghe nói đến chưa."

Biểu cảm không còn dư lại bao nhiêu trên mặt Minh Xán dần tiêu tán theo lời giới thiệu của Nhuế Dĩ Tình, hóa thành một hồ nước đọng.

Cơ bắp trên mặt cô chưa bao giờ cứng đơ đến như vậy, mí mắt không thể khống chế được mà giật giật, rất muốn cứ vậy mà quay đầu rời đi.

Nhất thời không có ai tiếp lời, Nhuế Dĩ Tình hơi xấu hổ, tay chọc chọc sau lưng Minh Xán hai cái, muốn cô nói gì đó.

Minh Xán cứng đơ như cái cọc gỗ.

Cô với Trì Diệu dù sao cũng là bạn học cùng lớp, quan hệ mà bình thường thì cũng có thể nói chuyện đôi câu, nhưng cô hoàn toàn không quen anh trai trước mặt này, sau khi trực giác nhận định anh là ba của Miểu Miểu, cả người Minh Xán từ trong ra ngoài viết to hai chữ cạn lời, nếu cứ bắt cô phải nói gì đó với anh trai này, có thể cô sẽ không nhịn được mà hỏi thăm chỉ số thông minh của anh…

Một giọng nói trầm trầm lành lạnh, như được bao phủ bởi lớp tuyết trong veo cắt ngang suy nghĩ của cô.

"Đàn em Minh Xán, đã lâu không gặp."

Trì Tiêu cụp mắt nhìn cô, lông mi anh dài mà thẳng, lúc hơi cụp xuống sẽ tạo thành một cái bóng, con ngươi hổ phách ẩn giấu trong đó, không thấy rõ cảm xúc.

Minh Xán không nhớ rõ mình gặp anh lúc nào.

Trước hôm nay, ấn tượng của cô với cái tên "Trì Tiêu" vẫn chỉ dừng lại ở bảng vàng trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Loại trừ cái người nhận nhầm, ba ruột của đứa con trai thi được 2 điểm của cô, lại là thủ khoa khối tự nhiên trong kỳ thi đại học sao?

Thế giới này đúng là một cái hang thỏ khó bề phân biệt được.

Trì Tiêu đã chìa tay ra với Minh Xán được một lúc.

Xuất phát từ phép lịch sự, Minh Xán miễn cưỡng nâng tay lên, chạm nhẹ vào đầu ngón tay anh, tự nhận là đã nói rất nhỏ: "Có thật là thủ khoa khối tự nhiên không?"

"Có chắc là tự mình thi được không?"

Xung quanh ồn ào, đủ loại âm thanh giao thoa bao trùm lên lời cô, gần như không có ai nghe thấy.

Có đôi khi.

Trì Tiêu thấy phiền muộn vì thính lực của mình quá tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play