Thang máy giảm tốc độ mang tới cảm giác siêu trọng lực, tầm mắt Minh Xán như thể tùy ý lướt nhẹ về phía trước, dừng lại trên mặt Trì Diệu, không mang theo cảm xúc gì.
Chẳng cần biết anh trai cậu ta ba mươi hay là mười ba tuổi, con chạy đầy đất hay là tóc rơi đầy sàn, cô chưa bao giờ để ý tới, đương nhiên sẽ không bị cậu ta chọc giận, lại càng sẽ không rơi vào "Lời tiên tri tự ứng nghiệm*.
(*) Kỳ vọng của một cá nhân ảnh hưởng đến hành vi của họ, khiến những kỳ vọng đó trở thành hiện thực.
Chỉ cảm thấy rất nực cười.
Tiếng "ting" nhỏ vang lên, thang máy xuống tầng một, cửa thang máy mở ra.
Minh Xán thu hồi tầm mắt, xoay người bước nhanh ra khỏi cabin, tóc đuôi ngựa xoay một vòng trong không trung, mỗi một sợi tóc đều như đang nói: Đừng có tới gần bà đây, bà đây không thèm ai hết.
Trì Diệu tự làm mình mất mặt, lúc này mới hiểu rõ ra là vừa nãy Minh Xán chỉ thuận miệng nói mà thôi, là cậu ta phản ứng quá mức.
"Lớp trưởng, cậu đợi tôi với."
Trì Diệu sốt sắng đi ra ngoài theo, Minh Xán như không nghe thấy, đi liền một mạch đến cửa chính của khách sạn, đột nhiên dừng lại.
Suýt nữa quên mất lạc đà Alpaca.
Đi vòng về trước sân khấu lấy lại con Alpaca mà cô đã mua, Trì Diệu cũng ôm ba con của cậu ta đi, rồi lắc mông chạy theo Minh Xán ra ngoài cửa khách sạn.
…
Xe taxi khởi động, chạy về phía Nam của thành phố.
Minh Xán ngồi ở ghế sau, nhìn bốn con Alpaca bông chen chúc nhốn nháo ở bên cạnh, đầu cũng to thêm một vòng.
Vừa nãy cô không muốn ngồi xe của nhà họ Trì để về nhà nên nói với Trì Diệu là mình tự gọi xe.
Trì Diệu càng muốn đưa cô về, hai người không thống nhất được, Trì Diệu mới bảo cô chọn cậu ta với ba con lạc đà bông làm người đưa cô về nhà, Minh Xán dứt khoát chọn ba con Alpaca.
Thật ra cô có thể vừa lên xe đã vứt ba con lạc đà ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy, một là vì nghĩ đến mấy việc nhỏ mà Trì Diệu đã giúp cô làm hôm nay, không tiện ném mặt mũi của người ta đi, hai là bởi vì Trì Diệu bảo rằng ba con Alpaca này là cậu ta tặng cho "em trai" thích lạc đà Alpaca kia của Minh Xán.
Minh Xán cảm thấy, bản thân không có lý do gì thay Miểu Miểu từ chối phần quà này.
Bốn con Alpaca, trọng lượng cũng tàm tạm, nhưng thể tích quá lớn, mỗi con đều cao khoảng 70 - 80 cm, Minh Xán tốn rất nhiều sức mới mang bọn nó về nhà được, thở một hơi rồi ném lên trên sô pha.
Hơn mười giờ đêm, mọi âm thanh đều trở nên vắng lặng. Miểu Miểu ngủ rất sâu trong phòng, Minh Xán đi vào nhìn thoáng qua rồi rời đi, đấm đấm thắt lưng, lấy máy hút bụi cầm tay cẩn thận vệ sinh từng con Alpaca một.
Làm xong những thứ này, cô bắt đầu chuẩn bị những thứ mà ngày mai Miểu Miểu cần mang đến trường: Sách giáo khoa, túi ngủ trưa, áo mưa, đồng hồ điện thoại đầy pin… Ngày mai là thứ hai, các bạn học nhỏ phải mặc quần áo đồng phục, cặp sách cũng phải đổi thành cái phối màu với quần áo đồng phục…
Trước kia Minh Xán cũng học trường học quý tộc, chương trình học đa dạng nhiều hoạt động. Tất cả những gì liên quan đến trường học đều có một bảo mẫu giúp cô sắp xếp thỏa đáng hết, bản thân cô chưa bao giờ biết nó phiền phức đến mức nào.
Bây giờ cô đã cảm nhận được khó khăn của nhân gian.
Vội vã rửa mặt xong, gần tới rạng sáng, Minh Xán cài báo thức, ngả đầu lên giường.
Ngày mai cô không có tiết học sáng, nhưng mà sáng sớm phải đưa Miểu Miểu đến trường.
Nói thật, có hơi mệt.
Sau khi nhặt được Miểu Miểu, thời gian thuộc về cô đã ít đi rất nhiều.
Cảm giác mệt mỏi từng chút xâm nhập, trong đầu Minh Xán không tự chủ được mà xuất hiện một gương mặt.
Nhưng chỉ một lát sau, cô lập tức gạt suy nghĩ này đi.
Anh ta là cái đức hạnh gì? Còn trông cậy anh ta đến giúp cô sẻ chia à?
Hoàn toàn không cần thiết!
-
Một tuần mới bắt đầu, tiết thu lạnh tràn về, hệ thống sưởi ấm của Bắc Thành tiến vào thời kỳ đếm ngược.
Sinh viên đại học hoạt động chủ yếu ở tầng ba, Minh Xán ngồi trong văn phòng của Hội Sinh viên tự học. Giữa Trưa, ánh nắng nhạt xuyên qua khung cửa sổ tiến vào bên trong, ánh sáng khuếch tán phác họa ra một lớp lông tơ trên gương mặt mịn màng của cô, ngòi bút viết viết tính tính trên giấy nháp, mãi đến khi có người bước vào, đánh vỡ sự yên lặng này.
"Lâu rồi không thấy em đến đây tự học." Trần Dịch Kiêu bấm đốt ngón tay tính toán: "Ít nhất phải một tháng rồi."
Văn phòng của hội Sinh viên yên tĩnh lại không cần tranh chỗ ngồi, trước kia một tuần Minh Xán tới đây tự học ít nhất hai ba lần.
"Gần đây thích đến thư viện." Minh Xán đáp một cách qua loa có lệ.
Trần Dịch Kiêu gật đầu, đặt một ly cà phê nóng lên bàn Minh Xán: "Latte, loại em thường uống."
Minh Xán nâng mắt, nhìn thấy trong tay Trần Dịch Kiêu còn có mấy ly cà phê khác, biết anh ta không chỉ mua cho một mình cô, cô mới cảm ơn rồi nhận lấy.
Trần Dịch Kiêu tán gẫu chuyện công tác với cô: "Anh nghe nói cuối tuần đại học A có rất nhiều hoạt động học thuật quan trọng, hai ngày này em tìm thời gian sửa soạn lại một chút, gửi đến ban Truyền thông, bỏ vào tệp đính kèm trên tweet của tài khoản công khai để tuyên truyền đi."
Đại học A với đại học B ở ngay gần nhau, lại cùng là trường học top đầu, sẽ luôn có các diễn đàn học thuật và các buổi tọa đàm cao cấp được tổ chức trong trường, bởi vậy sinh viên ở hai trường sẽ hỗ trợ nhau, vào lúc thu xếp hoạt động học thuật, thỉnh thoảng cũng sẽ tập hợp hoạt động mà bên hàng xóm sắp triển khai, đăng lên tài khoản công khai, để bạn học cảm thấy hứng thú thì biết mà tham gia.
Minh Xán: "Được, lát nữa em sẽ đi hỏi thăm một chút."
Trần Dịch Kiêu bàn giao công việc xong, đi nhẹ ra phía sau Minh Xán, thò đầu nhìn giấy nháp của cô, hỏi cô đang học cái gì.
Minh Xán: "Chuyển động Brown, hàm logarit với phân phối chuẩn…"
"Được rồi." Trần Dịch Kiêu nghe mà đau cả tai: "Ngài cứ tiếp tục, thần cáo lui."
Minh Xán nghẹn cười: "Chủ tịch đi thong thả."
Cô vừa nói, vừa cúi đầu đọc tin nhắn mới nhảy ra trên điện thoại.
Là Trì Diệu gửi, nói cậu ta đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại, hỏi cô muốn uống trà sữa gì, cậu ta mua đem đến phòng học cho cô.
Minh Xán rep lại [Không cần], sau đó úp điện thoại xuống không xem nữa.
Bên kia, Trần Dịch Kiêu mang theo mấy ly cà phê còn lại đi ra khỏi văn phòng.
Gặp được bạn học ở chỗ rẽ cầu thang, anh ta tiện tay đưa cà phê qua, cười nói là không cẩn thận mua dư.
-
Buổi chiều, trong giờ học, Minh Xán liên lạc với bạn thân hồi trung học - Nhuế Dĩ Tình, bây giờ đang đảm nhiệm công tác bên Hội Sinh viên của đại học A trên WeChat, bảo cô ấy chia sẻ những hoạt động học thuật quan trọng mà trường họ sẽ triển khai vào cuối tuần cho cô.
Nhuế Dĩ Tình rep lại rất nhanh: [Mũi thính quá nhe, cuối tuần trường tớ có vài buổi tọa đàm khá xịn sò, tối nay tớ sắp xếp lại một chút rồi gửi cho cậu.]
Minh Xán: [Iu iu ~]
Nhuế Dĩ Tình rep lại một cái biểu tượng cảm xúc trợn trắng mắt, lên án: [Có chuyện mới nhớ tới tớ chứ gì? Hơn một tháng này cậu đi đâu vậy? Cậu còn nhớ rõ lời hẹn sau khi lên đại học thì mỗi tuần phải gặp nhau một lần vào hôm có kết quả thi đại học không đó?]
Minh Xán:…
Lướt lên trên xem lại nội dung đoạn chat, hơn một tháng này, gần như tuần nào Nhuế Dĩ Tình cũng hẹn cô cùng đi học cùng đi chơi, nhưng lần nào cô cũng lấy đủ loại lý do để từ chối.
Nhuế Dĩ Tình: [Nhật Nguyệt Hỏa Sơn! Không phải cậu bị tên đàn ông nào lừa đi rồi đấy chứ?]
Lúc buổi chiều tan học, Nhuế Dĩ Tình gửi những thứ Minh Xán yêu cầu đến.
Hứa Gia Quân ngồi bên cạnh nhìn Minh Xán làm tài liệu.
Cô ấy chỉ vào buổi tọa đàm học thuật của khoa Công nghệ thông tin và Viện Khoa học của đại học A, nói: "Cái này trông lợi hại quá, tớ muốn đi!"
Minh Xán dừng động tác lại, liếc nhìn cô ấy: "Cậu đi nghe giảng hay là đi ngắm trai?"
Hứa Gia Quân thầm mến một bạn học hồi trung học rất lâu rồi, tên là Trình Tu Viễn, đang học khoa Khoa học máy tính và Công nghệ ở viện Tin của đại học A. Bởi vì phần tâm tư thiếu nữ này mà cô ấy thường chạy đến đại học A, thường xuyên tham gia hoạt động mà viện Tin của đại học A tổ chức.
Tiếc là người cô ấy thích cực kỳ chậm chạp về phương diện tình cảm, cho tới giờ vẫn chưa nhận ra tình cảm của Hứa Gia Quân với cậu ta.
Hứa Gia Quân cười mỉa: "Đương nhiên tớ đi… nghe giảng! Người diễn thuyết chính là người đạt được giải thưởng Turing*, chia sẻ chủ đề về cách mạng Thông tin và Tài chính số, quan hệ mật thiết với chuyên ngành của chúng ta, cậu không cảm thấy hứng thú hả?"
(*) Giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính Association for Computing Machinery cho các cá nhân hoặc một tập thể với những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính, thường được coi như là giải Nobel cho lĩnh vực khoa học máy tính.
Minh Xán bị hỏi cho bối rối.
Chất lượng của buổi tọa đàm này quả thật là cao nhất trong số những hoạt động học thuật đó, vừa đảo mắt qua cô đã biết, đáng giá đi xem.
Hứa Gia Quân thuận tiện đưa đẩy: "Cậu cũng cảm thấy hứng thú đúng không? Vậy đi cùng tớ đi."
Minh Xán nghĩ đến sự lên án cách đây không lâu của Nhuế Dĩ Tình với mình, vừa có thể nhân cơ hội này đến đại học A, gắn bó lại tình cảm chị em đang có nguy cơ một chút.
"Đi." Minh Xán đồng ý: "Để tớ hỏi người chị em bên đại học A xem có muốn đi cùng luôn không."
Cô gửi tin nhắn WeChat cho Nhuế Dĩ Tình, rất nhanh đã nhận được hồi đáp: [Coi như cậu còn chút lương tâm, còn biết tiện đường tìm tớ.]
Minh Xán: [Không phải tiện đường, là đặc biệt đi tìm cậu mà.]
Minh Xán: [Buổi tọa đàm này có vẻ rất hot, có cần tranh vé vào cửa không?]
Nhuế Dĩ Tình: [Cứ để cho tớ!]
Cô ấy không nói là có cần tranh vé vào cửa hay không, Minh Xán coi như cô ấy tự có cách, không rối rắm chuyện này.
Lại một tuần trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ sáu, trên bàn cơm, Minh Xán ăn cà chua bi căng bóng mọng nước trên bàn, cho Miểu Miểu luyện tập phép trừ đơn giản.
Khay sứ trắng trước mặt Miểu Miểu có chín quả cà chua bi, Minh Xán bỏ ba quả vào một cái đĩa khác, hỏi Miểu Miểu giờ còn mấy quả.
Miểu Miểu nghiêm túc tính toán, đáp: "Chín ạ."
Minh Xán kinh ngạc: "Tại sao?"
Miểu Miểu nghe thấy cô đang thét chói tai trong lòng: "Con của mẹ ơi! Không phải con không biết tính toán đấy chứ? Đừng màaaa!"
Miểu Miểu tội nghiệp nhẩm tính thành tiếng: "Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín, không phải chín quả sao ạ?"
Minh Xán nghe cậu bé đếm rất có thứ tự, hơi yên tâm một chút: "Trừ đi ba quả này, nghĩa là không cần đếm ba quả trên đĩa của mẹ nữa, chỉ đếm trong đĩa của con là được."
Miểu Miểu: "Tại sao trừ rồi lại không cần đếm ba quả của mẹ nữa?"
"…" Minh Xán kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì chúng nó đã không còn tồn tại nữa rồi."
Đứa bé không có thiên phú cao về mặt toán học, sẽ không dễ lý giải và vận dụng được hàm nghĩa của "cộng" và "trừ" như vậy. Minh Xán biết được điều này, chỉ đành ném ba quả cà chua bi vào miệng, dùng răng nanh cắn vỏ quả, nước quả chua ngọt lan tỏa trong miệng, cô vừa ăn vừa dịu giọng nói: "Bây giờ có phải đã mất rồi không? Trừ chính là ý nghĩa này, Miểu Miểu đếm lại xem."
"Bạn học nhỏ không hiểu toán học cũng bình thường mà, người lớn như chúng ta không nên kiêu ngạo hay nóng nảy, bình tĩnh hòa nhã, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tâm hồn trong sáng, a di đà phật, buông bỏ đồ đao, lập tức thành Phật… Mẹ nó, thật muốn chém chết tên Trì Diệu chậm phát triển trí tuệ kia! Ô nhiễm con trai thông minh của tôi thành như vậy hu hu hu."
Bên tai vang lên tiếng lòng của mẹ, Minh Miểu rụt cổ, không hiểu tại sao đột nhiên mẹ lại mắng chú, cậu bé cảm thấy chú không giống người chậm phát triển trí tuệ mà? Tuy rằng cũng không quá thông minh.
"Còn lại sáu ạ." Cuối cùng Minh Miểu cũng nói ra đáp án chính xác, tay nhỏ lay lay trái cây trong đĩa: "Bây giờ con được ăn chưa ạ?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Được, mau ăn đi."
Trên bàn cơm im lặng một lát, Minh Xán lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Chiều hôm nay mẹ phải đi nghe tọa đàm, dì Trương sẽ đón con tan học, sau đó đưa con đến nhà Triệu Tử Hạo ăn sinh nhật, khi nào đến nhà Tử Hạo con nhớ gọi điện cho mẹ nhé."
"Vâng ạ." Miểu Miểu lại hỏi: "Tọa đàm là gì ạ?"
Minh Xán: "Là học ở trong một phòng học rất lớn, bài giảng của thầy giáo là những tri thức bên ngoài sách giáo khoa."
"Phòng học rất lớn là lớn bao nhiêu ạ?" Miểu Miểu hơi tò mò: "Lớn hơn cả bể bơi nhà Tử Hạo sao?"
Minh Xán hơi nheo mắt lại: "Tử Hạo thường xuyên nói với các con là bể bơi nhà cậu nhóc rất lớn sao?"
Trước đó cô từng nghe Miểu Miểu nhắc đến Triệu Tử Hạo vài lần, nhất trí cảm thấy cậu nhóc này là tiểu bá vương trong lớp, địa vị rất cao, trong nhà có tiền có thế, mọi người đều muốn chơi cùng cậu nhóc, Miểu Miểu cũng không ngoại lệ.
"Mọi người đều nói như vậy, bể bơi nhà Tử Hạo siêu siêu lớn, vườn hoa cũng siêu siêu lớn!" Minh Miểu nói xong lại nói đến chuyện khác: "Lâu rồi không được đi bơi, trước kia ba với mẹ thường xuyên dẫn con…"
"Đợi đã." Minh Xán bỗng nhiên ngắt lời cậu bé: "Sao lại có ba? Ba ở cùng chúng ta sao?"
"Đừng màaaa!!!"
Miểu Miểu nghe thấy mẹ đang điên cuồng từ chối trong lòng, cậu bé thành thật trả lời: "Không ở cùng ạ."
Thật tốt quá.
Minh Xán thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy tại sao ba lại cùng đi bơi với chúng ta?"
Miểu Miểu: "Bởi vì nhà ba không có bể bơi, chỉ có thể tới chỗ mẹ dùng ké."
"…" Vẻ mặt Minh Xán mờ mịt: "Sao ba không đến bể bơi công cộng, mà lại đến chỗ mẹ dùng ké?"
"Đúng ha." Dường như Minh Miểu mới nhận ra được điểm này, cậu bé nghiêm túc nghĩ, rất nhanh đã nghĩ xong: “Con biết rồi! Chắc chắn là vì ba muốn tiết kiệm tiền!”