Tiếng nói vừa dứt, Minh Xán gần như có thể cảm nhận được ánh mắt vừa lạnh lùng lại rất gợi đòn của Trì Tiêu qua kính bảo hộ, không kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Muốn cô gọi anh là anh trai?
Còn có, lúc nãy có phải anh vừa giơ tay lắc đầu cô không?
Trong nháy mắt đó, Minh Xán tay nhanh hơn não, cô nhấc chân lên đá Trì Tiêu một cái, ván trượt tuyết đập vào cẳng chân anh phát ra tiếng cốp, Trì Tiêu không né, cứng đầu chịu cú đá của cô, cũng không thèm rên lấy một tiếng.
"Anh đang mơ mộng viển vông đấy à." Cô lạnh lùng chế giễu.
Trì Tiêu mím môi, suýt chút nữa đã buột miệng đáp "ừ".
Đá xong mắng xong, Minh Xán không thèm để ý đến anh nữa, cô cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, dời sự chú ý về vùng tuyết phía trước, nhìn từng đứa trẻ trượt ra từ cabin cáp treo, bé trai đầu tiên mặc bộ đồ màu vàng từ đầu đến chân, người phụ nữ bên cạnh Minh Xán vừa thấy cậu bé thì kích động kêu lên: "Nguyên Nguyên! Mẹ ở đây!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT