Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Trì Tiêu đã bị đứa nhỏ lăn lộn không ngừng trong ổ chăn đụng tỉnh.
Từ nhỏ đến lớn anh đều ngủ một mình, trên giường ngoại trừ gối chăn thì không còn đồ vật dư thừa nào khác, đã quen sự trống trải quanh người, lúc này bỗng nhiên có cái gì đó mềm mềm ấm ấm kề vào cánh tay anh, sau đó lại nhanh nhẹn tiến về phía trước, bàn tay nhỏ bé đập vào trước ngực, đầu gối trên bụng, cả người của cậu bé nằm úp sấp trên người anh, lúc sau lại bắt đầu lăn qua lộn lại.
Trì Tiêu cực kì mệt mỏi đưa tay vuốt mi tâm, mở mắt ra, chỉ thấy một cái đầu đen thùi lùi nâng lên từ ngực anh, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm ngẩng lên, tràn đầy năng lượng gọi anh: "Ba ơi, rời giường thôi!"
Tay Trì Tiêu che ở trên trán, nhắm mắt lại, bất đắc dĩ "ừ" một tiếng.
Ừ xong lại không có hành động nào nữa.
"Ba ơi dậy đi!" Miểu Miểu xốc chăn lên đi ra ngoài: "Con vẫn thích ngủ cùng với mẹ hơn."
Trì Tiêu cố nhướng mí mắt, giọng nói còn hơi khàn khàn: "Vì sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT