Bầu trời đổ mưa rả rích, Khương Di Ninh cẩn thận nhìn đông ngó tây, xác định không có ai mới ném một túi táo gai đỏ rực sang phía đối diện. Đó là túi táo mà cô bé đã lén giấu đi khi đi hái táo gai trên ngọn núi đằng sau, tiếp theo, Khương Di Ninh nắm chặt lan can gỉ sét và bắt đầu trèo lên.
“Khương Di Ninh, cậu lại dám lẻn ra ngoài!” Tiếng nói đột ngột vang lên dọa Khương Di Ninh giật mình.
Đang trèo được nửa chừng, Khương Di Ninh suýt nữa bị tuột tay rơi xuống. Cô bé lòng còn sợ hãi bám chắc lan can, dụ dỗ: “Mình sẽ mang đồ ăn ngon về cho cậu.” 
Chúc Mỹ Linh hoàn toàn không bị mua chuộc: “Ai cần, tôi sẽ nói với dì Bạch cậu trốn ra ngoài.” Khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé hiện lên vẻ cười trên nỗi đau người khác hoàn toàn không phù hợp.
Khương Di Ninh thoáng co rúm lại, có một giây phút muốn từ bỏ, nhưng ý nghĩ mau chóng ra ngoài lại chiếm ưu thế hơn. Cô bé cắn chặt răng, tay chân lanh lẹ trèo qua lan can.
Chúc Mỹ Linh quả thực không tin chiêu đe dọa nói với dì Bạch của mình lại mất tác dụng. Phải biết rằng bọn họ sợ nhất là làm dì Bạch không vui, bởi vì khi dì không vui bọn họ sẽ bị phạt đủ loại hình phạt.
Đối với những đứa trẻ trong cô nhi viện, dì chăm sóc cho chúng chính là trời. Đặc biệt là trong cô nhi viện ở vùng ngoại thành như cô nhi viện Lam Thiên, với vị trí địa lý không tốt và quy mô quá nhỏ nên nó khó nhận được nhiều sự chú ý của xã hội, dẫn đến thiếu hụt kinh phí, chế độ phúc lợi kém, lương lậu nhân viên thấp...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play