Cô gái hiện đại xinh đẹp đó không ai khác chính là Khương Minh Châu, người đã mất tích nhiều năm. Khương Thiên Tứ vui mừng khôn xiết, rõ ràng cô ta sống rất tốt! Khương Thiên Tứ ngay lập tức cảm thấy như cơn mưa lâu ngày rơi xuống đất khô hạn, vô cùng sảng khoái.

Anh Đao ngăn Khương Thiên Tứ đang chạy đến, không dám để hắn ta tiếp cận khách quý, nhưng cũng không dám thô bạo đẩy hắn ta ra vì tiếng gọi “chị” ấy.

Khương Thiên Tứ lo lắng: “Chị cả, em là Thiên Tứ, Thiên Tứ đây!”

Khương Minh Châu nhíu mày tinh tế, Khương Thiên Tứ? Cô ta chăm chú nhìn kỹ, cuối cùng cũng tìm thấy nét quen thuộc trên khuôn mặt viết đầy vẻ nghèo khó và tồi tàn đó. Nhận ra rồi, Khương Minh Châu cười, cười rất vui vẻ. Thấy hắn ta sống không tốt, cô ta rất hài lòng.

Khương Thiên Tứ tim đập như trống, cổ họng khô khốc: “Chị cả, chị nhận ra em rồi đúng không, em là em trai chị, Thiên Tứ đây!”

“Là Thiên Tứ à, tôi suýt không nhận ra, cậu thay đổi nhiều quá.” Khương Minh Châu cười nhạt.

Khương Thiên Tứ mừng rỡ, đắm chìm trong niềm vui vì được Khương Minh Châu nhận ra, hoàn toàn không nhận thấy nụ cười lạnh nhạt của cô ta. Nén niềm vui, hắn ta khóc nức nở: “Chị cả, cuối cùng chị cũng về rồi, chị không biết em hiện tại sống thế nào đâu, hu hu hu…”

Khương Minh Châu lạnh lùng ngắt lời: “Để sau nói.” Sau đó cô ta cười ngọt ngào, khoác tay người đàn ông: “Nhị gia, ngài vào nghỉ trước đi, em nói chuyện với nó chút.”

Hoắc Đàm Giang liếc nhìn Khương Thiên Tứ lôi thôi lếch thếch, tỏ vẻ ghê tởm: “Được, quay lại sớm.” Hắn ta còn dặn dò anh Đao nghe theo Khương Minh Châu.

Khương Minh Châu cười đồng ý.

Anh Đao cũng cười nịnh: “Vâng, tôi sẽ làm theo.”

Nhìn anh Đao như con chó nịnh nọt, Khương Thiên Tứ cảm thấy thật hả hê, đắc ý liếc anh ta một cái. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cuối cùng cũng đến lượt Khương Thiên Tứ lật ngược tình thế.

Anh Đao cười lạnh, cái tên ngu ngốc này không nhận ra, nhưng anh ta thì thấy rõ ràng, chị gái xinh đẹp của Khương Thiên Tứ không có vẻ gì là có tình cảm với hắn ta.

“Cậu biết tung tích của Khương Lai Đệ không?” Khương Minh Châu, với ngũ quan xinh đẹp, bỗng tỏa ra khí lạnh, làm vẻ đẹp của cô ta mất đi vẻ rạng rỡ.

Khương Thiên Tứ phẫn nộ: “Cái con tiện nhân đó không biết chạy đâu rồi, em nghĩ tám phần đã chết bên ngoài rồi.”

Khương Minh Châu không tin Khương Lai Đệ đã chết, cô ấy chắc chắn đang ẩn náu đâu đó hưởng thụ cuộc sống. Mấy năm qua, mỗi khi không chịu nổi, cô ta lại nghĩ đến Khương Lai Đệ, nghĩ với lòng căm hận sâu sắc, chính nhờ sự căm hận đó mà cô ta đã cố gắng vượt qua và có được ngày hôm nay.

Khương Minh Châu lại hỏi: “Bà nội đâu?”

Khương Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, mụ già đó ghét hắn ta, luôn miệng nói hắn ta là con hoang… Mồ hôi lạnh liền chảy ra.

Khương Minh Châu từ trong đám người lăn lộn mà ra, ngay lập tức nhận ra sự khác thường, cô ta ép Khương Thiên Tứ: “Tôi hỏi cậu, bà nội đâu?”

Bà Khương đang mắng chửi Lâm Uyển Nương, bà ấy vốn không phải người có tính khí tốt, bị liệt nhiều năm càng thêm quái gở và nóng nảy, đặc biệt là vì Lâm Uyển Nương không dám cãi lại nên càng khiến bà ấy lộng hành. Đừng tưởng bà ấy dám mắng Khương Thiên Tứ, nếu mắng hắn ta, hắn ta sẽ đánh lại ngay. Bà ấy thể hiện rõ ràng tính cách ức hiếp kẻ yếu nhưng sợ kẻ mạnh.

“Tất cả là tại cái đồ sao chổi này, từ khi cưới cô, Khương gia chúng ta đã gặp xui xẻo, Kế Tổ bỏ nhà đi biệt…” bà Khương cứ thế lải nhải không ngừng.

Điều thú vị là mấy năm qua, bà Khương già đi đáng sợ, nhưng tinh thần lại khá tốt. Trước đây, tốn bao nhiêu tiền cũng không thể giúp bà ấy nói năng trôi chảy, nhưng mấy năm nay ăn không đủ no, bệnh tình không nặng thêm, mà miệng lại càng trở nên nhanh nhẹn, mắng người không hề ngập ngừng.

Khương Minh Châu bước vào căn phòng tồi tàn, tối tăm và đầy mùi hôi không thể tả, trong tiếng mắng chửi của bà Khươngi.

Bà Khương đột ngột im bặt, như bị bóp nghẹt cổ, bà ấy không thể tin vào mắt mình nhìn cô gái xinh đẹp và lộng lẫy Khương Minh Châu. Sau mười mấy giây, bà ấy mới thốt lên một tiếng khóc trời long đất lở: “Minh Châu!”

Lâm Uyển Nương vui mừng khóc: “Minh Châu, thật sự là Minh Châu, mấy năm nay con đi đâu?”

Bà Khương đang khóc nức nở, nhìn thấy vẻ mặt ngượng nghịu của Khương Minh Châu, thực ra bà ấy cũng muốn hỏi, nhưng không dám. Một cô gái trẻ đẹp bị bán đi, số phận có thể đoán trước được. Nhìn lại cháu gái với dáng vẻ phong trần đó, còn điều gì không hiểu nữa chứ? Bà Khương đau đớn, trừng mắt nhìn Lâm Uyển Nương đang hỏi không đúng chỗ, rồi khóc: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Lâm Uyển Nương không biết mình đã chạm vào nỗi đau, vẫn tiếp tục hỏi: “Mấy năm qua con sống thế nào?” Rồi bà lau nước mắt một cách an ủi: “Nhìn con có vẻ sống tốt, vậy mẹ yên tâm rồi. Mấy năm nay luôn…” Những lời còn lại bị bà Khương gầm lên cắt ngang.

“Câm miệng, không nói thì chết à!” Bà Khương giận dữ: “Cô định nói luôn lo lắng cho Minh Châu, luôn tìm Minh Châu phải không? Hừ! Đừng giả vờ! Cô chỉ biết quanh quẩn bên thằng súc sinh Khương Thiên Tứ. Cô đã bỏ Minh Châu ra sau đầu rồi. Chính cô và con gái cô đã làm hại Minh Châu của tôi.”

Lâm Uyển Nương đau lòng đến mức không đứng vững, bụm miệng khóc: “Xin lỗi Minh Châu, là mẹ không dạy bảo tốt Lai Đệ, mẹ có lỗi với con.”

Khương Minh Châu nhìn Lâm Uyển Nương đã già trước tuổi một cách lạ lùng. Trên đường đến đây, cô ta đã nghe Khương Thiên Tứ kể về cuộc sống của Lâm Uyển Nương, rằng bà đã trở về nhà năm đó. Cô ta cười nhạt, có lẽ không trở về sẽ sống nhẹ nhõm hơn, nhưng cô ta biết Lâm Uyển Nương là người khác thường, có lẽ bà vẫn cam tâm tình nguyện chịu đựng.

“Xin lỗi thì có ích gì!” Bà Khương giận dữ: “Chính hai mẹ con cô đã làm hại Khương gia chúng tôi…”

Khương Minh Châu nghe thấy bà Khương chửi mắng Lâm Uyển Nương không ngừng, bà ấy lăng mạ đến mức không ai còn chút tự trọng. Lâm Uyển Nương âm thầm chịu đựng, không phản bác lấy một câu.

Bà Khương không mệt mỏi, nhưng Khương Minh Châu đã không còn kiên nhẫn, định ngắt lời thì nghe bà Khương mắng Khương Thiên Tứ đang co rúm trong góc: “Minh Châu, bà hối hận lắm. Năm đó, con nói đúng, Khương Thiên Tứ không phải người Khương gia, không phải con của cha con, nó là con hoang của Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam, Khương gia chúng ta làm sao có đứa cháu bất hiếu như vậy.”

Khương Thiên Tứ mặt trắng bệch như giấy, mồ hôi lạnh đổ như mưa, nếu không phải vì tay sai của anh Đao canh ở cửa, hắn ta đã muốn chạy trốn. Khi Khương Minh Châu hỏi về tình trạng của bà Khương, hắn ta nhận ra mình đã sai. Mụ già đó ghét hắn ta đến mức nào, còn luôn gào thét rằng hắn ta là con hoang, Khương Minh Châu nghe lời mụ già đó đến mức nào, làm sao có thể chăm sóc hắn ta được.

Nghe vậy, Lâm Uyển Nương lo lắng: “Mẹ, rõ ràng Thiên Tứ giống…” Cô lại bị bà Khương, đang giận dữ không kiềm chế được, ngắt lời: “Cô câm miệng! Cô muốn nhận thằng con hoang này thì cứ nhận, Khương gia chúng tôi tuyệt đối không nhận thứ súc sinh này. Con trai của tôi hiếu thảo lễ phép, thông minh lanh lợi, làm sao có thể sinh ra loại này được. Nó rõ ràng là giống hệt Nhiếp lão tam, đều là lưu manh vô lại.”

Khương Minh Châu hiểu ra rồi, bà nội cô ta bị sự không hiếu thảo của Khương Thiên Tứ làm tổn thương, nên không muốn nhận đứa cháu này nữa. Cháu ruột không hiếu thảo thì bà ấy khó mà chấp nhận được, cháu giả không hiếu thảo thì lòng bà ấy sẽ thoải mái hơn một chút, thật đáng buồn và buồn cười.

“Minh Châu, cháu không biết mấy năm nay bà sống thế nào đâu, tên súc sinh này chê bà vô dụng, chê bà là gánh nặng, đánh bà, mắng bà, ngay cả một miếng ăn cũng tranh với bà.” Bà Khương nước mắt nước mũi tèm lem tố cáo, trong lúc đó liếc nhìn Khương Thiên Tứ đang run rẩy, ánh mắt đó giống hệt ánh mắt mà Khương Thiên Tứ nhìn anh Đao ở cửa nhà hàng, đều là ánh mắt của kẻ tiểu nhân đắc chí, chỉ có thể nói con nhà ai thì giống nhà đó.

Khương Minh Châu cười, cười thật sự: “Thật sao? Nhưng bà nội trước đây không phải luôn nói Thiên Tứ là người hiếu thảo nhất trong ba người chúng cháu, sau này bà sẽ dựa vào nó để sống dưỡng già sao?”

Bà Khương tròn mắt kinh ngạc nhìn Khương Minh Châu với nét mặt tươi cười, không biết từ đâu có một cơn gió thổi qua, khiến lòng bà ấy lạnh lẽo.

“Minh Châu?” Giọng bà Khương run rẩy, đầy nghi ngờ, bà ấy đưa tay ra, cố gắng nắm lấy Khương Minh Châu. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Khương Minh Châu đứng đó, không có ý định tiến lại gần. Cô ta mở chiếc túi da thật, lấy ra một bao thuốc lá phụ nữ, anh Đao nhanh nhẹn chạy tới châm thuốc cho cô ta. Khương Minh Châu liếc nhìn anh ta, rồi châm điếu thuốc từ que diêm trên tay anh ta.

Trong lúc đó, dù là bà Khương, Lâm Uyển Nương hay Khương Thiên Tứ đều không chớp mắt nhìn cô ta mà không lên tiếng. Họ cuối cùng cũng nhận ra Khương Minh Châu quyến rũ trước mắt không còn là Khương Minh Châu của ngày xưa.

Khương Minh Châu phả ra một vòng khói, chậm rãi nói: “Bà nội thương Thiên Tứ nhất, bất cứ thứ gì nó muốn bà đều cho, dù đó là của cháu, nó muốn, bà cũng bắt cháu đưa, nói rằng cháu là chị phải nhường em, còn nói rằng sau này nó sẽ chống đỡ cửa nhà, sau này Khương gia chúng ta đều dựa vào nó, cháu lấy chồng cũng phải dựa vào nó. Nhưng bà nội có biết không, cháu ghét Khương Thiên Tứ đến mức nào, cháu ước gì nó chết đi. Nhưng không còn cách nào, bà nội thương nó, cháu không thể ghét nó, nếu cháu ghét nó, bà sẽ ghét cháu, cháu không muốn sống như Khương Lai Đệ, còn không bằng một con chó. Vì vậy, cháu chỉ có thể giả vờ thích nó, nhường nhịn nó. Sau đó xảy ra chuyện của Uông Thu Nguyệt, cháu nghĩ rằng bà sẽ không tiếp tục thương nó nữa chứ. Không ngờ bà quý trọng con trai đến mức đó, đã vậy rồi mà vẫn nuôi nó. Chỉ vì nó là con trai, bà nghĩ nó có thể nối dõi tông đường, có thể nuôi bà dưỡng già. Nói dõi tông đường, không biết là nối dõi nhà ai. Dưỡng già hả, bà nội, nó có dưỡng già cho bà không?”

Bà Khương hối hận không ngừng, nước mắt như cơn lũ mở cống trào dâng không ngớt.

“Minh Châu, con không được nói chuyện với bà nội như thế.” Lâm Uyển Nương đau đớn nói: “Nếu trách thì trách mẹ, là mẹ không dạy dỗ tốt Thiên Tứ, tất cả là lỗi của mẹ.”

Khương Minh Châu phủi tàn thuốc, nhìn Lâm Uyển Nương với ánh mắt ghê tởm: “Bà bênh vực Khương Thiên Tứ như thế thật kinh tởm, còn kinh tởm hơn cả Khương Lai Đệ.”

Lâm Uyển Nương sững sờ.

“Chưa thấy ai kinh tởm như bà.” Khương MInh Châu lắc đầu: “ Đối xử hết lòng với người ngoài, còn coi con gái ruột như lợn, như chó. Chẳng trách Khương Lai Đệ thậm chí còn muốn bán bà, nếu bà là mẹ ruột của tôi, tôi cũng phải bán bà đi.”

Lâm Uyển Nương như bị sét đánh, toàn thân run rẩy: “Minh Châu sao con có thể nói thế, mẹ đã…”

Lời bà lại bị cắt ngang, Khương Minh Châu không hứng thú nghe lời than vãn của bà, trực tiếp ra lệnh: “Lôi ra ngoài đánh một trận, bịt miệng lại. Thật là, nhìn đã thấy bực, sao có người kinh tởm thế.”

Anh Đao lập tức ra hiệu cho hai đàn em tiến lên.

Lâm Uyển Nương kinh ngạc, chưa kịp phản ứng đã bị bịt miệng kéo ra ngoài, không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đau đớn của những cú đánh vào thịt.

Khương Minh Châu thản nhiên nói: “Đừng đánh chết, bà ấy còn phải chăm sóc người già và nuôi con.”

Bà Khương lạnh toát nửa người, chăm sóc người già? Chẳng lẽ Minh Châu không định đón bà ấy đi? Hay định đón cả Lâm Uyển Nương đi? Bà Khương lòng dạ rối bời, không dám hỏi, chỉ có thể lo lắng nhìn Khương Minh Châu.

Khương Thiên Tứ run như cầy sấy, Lâm Uyển Nương còn bị đánh, vậy còn mình thì sao, vừa nãy Khương Minh Châu còn nói ước gì mình chết. Khương Thiên tứ hối hận đến xanh ruột, tưởng rằng cô chị giàu có sẽ kéo mình ra khỏi khốn khó, ai ngờ lại đẩy mình xuống hố sâu hơn, biết vậy đã không nhận rồi.

Thấy ánh mắt của Khương Minh Châu dừng trên mình, Khương Thiên Tứ quỳ xuống, nước mắt nước mũi tèm lem, hối lỗi: “Chị ơi, em sai rồi, em không phải người.” Vừa khóc vừa tự tát vào mặt: “Trước đây là em hư đốn, không biết điều, không nên bắt nạt chị, em đã biết lỗi lâu rồi.”

Khương Minh Châu thích thú nhìn hắn ta diễn, đời người thật trớ trêu, Khương Thiên Tứ ngày xưa kiêu ngạo bao nhiêu, giờ lại biến thành bộ dạng hèn mọn thế này, thật là hả hê!

Khương Thiên Tứ không dám dừng lại, đánh đến khi mặt sưng vù, tay mỏi nhừ, mới nghe Khương Minh Châu cười nói: “Không ngờ đấy, cậu cũng có ngày này.”

Nghe giọng cô ta có vẻ thả lỏng, Khương Thiên Tứ thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay lập tức đau đớn, là Khương Minh Châu dùng đầu thuốc đỏ rực châm thẳng lên mặt hắn ta. Khương Thiên Tứ bản năng muốn tránh, nhưng bị anh Đao và người của anh ta giữ chặt, đau đớn tột cùng khiến Khương Thiên Tứ gào thét thảm thiết.

Nghe tiếng ngoài cửa, Lâm Uyển Nương kinh hãi, vùng vẫy điên cuồng, hai người đàn ông suýt nữa không giữ nổi bà, miếng vải bịt miệng rơi ra, Lâm Uyển Nương hét lên đau đớn: “Minh Châu, con không thể đối xử với Thiên Tứ như thế, nó là em trai con, là em ruột con mà!”

“Một đứa con hoang cũng muốn làm em trai tôi, nó xứng không?” Khương Minh Châu nhếch môi: “Còn nhớ không? Hồi nhỏ cậu ném pháo vào dưới váy tôi, chân tôi bị nổ thành một vết thương, vết sẹo đó đến giờ vẫn còn.”

Khương Thiên Tứ mồ hôi lạnh chảy như mưa, không nhớ nổi, những trò nghịch ngợm tương tự hắn ta đã làm quá nhiều, phần lớn là Khương Lai Đệ xui xẻo, thỉnh thoảng cũng có Khương Minh Châu.

“Tôi đau khóc đến mức ngất đi, tỉnh lại chỉ muốn đánh cậu, nhưng bà nội nói cậu còn nhỏ không biết gì, tôi là chị không nên chấp nhặt với cậu.” Khương Minh Châu với gương mặt xinh đẹp tinh tế bỗng nhiên biến dạng, một cú đá mạnh vào háng Khương Thiên Tứ: “Chỉ vì cậu có thứ này! Tôi lại thua kém cậu một bậc!”

“A!” Tiếng thét của Khương Thiên Tứ khiến người ta sởn tóc gáy.

Hai tên tay sai đang giữ hắn ta không nhịn được mà rùng mình, vô thức kẹp chặt hai chân lại.

“Thứ này có gì ghê gớm chứ, cậu ném pháo vào váy tôi, làm tôi bị nổ một vết máu, mà cậu chẳng hề hấn gì, tại sao chứ! Chỉ vì cậu có thêm thứ này, bà nội và ba không thương tôi nữa, còn dung túng cho cậu bắt nạt tôi, rõ ràng họ trước đây thương tôi nhất. Cậu có gì giỏi hơn tôi, chỉ là thêm một cục thịt thối! Một cục thịt thối!” Khương Minh Châu nghiền mạnh, lửa giận trong lòng cô ta bùng cháy, ánh mắt ngập tràn sự thù hận: “Cắt thứ đó của cậu đi, tôi từ nhỏ đã muốn làm điều này.”

Khương Thiên Tứ sợ hãi đến hồn bay phách lạc: “Đừng! Chị ơi, đừng, cầu xin chị đừng làm thế, em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, chị đánh em, chị đánh em một trận, đánh thật mạnh vào.”

“Tôi không đánh cậu.” Khương Minh Châu với đôi môi đỏ tươi thốt ra những lời độc ác: “Tôi chỉ muốn thiến cậu.”

“Đừng! Minh Châu, con làm thế là tuyệt tự Khương gia đấy!” Lâm Uyển Nương hồn xiêu phách lạc.

“Nó tính là người Khương gia gì chứ, cho dù có đi chăng nữa thì Khương gia liên quan gì đến tôi. Các người coi nó như tổ tông, nhưng trong mắt tôi nó chỉ là rác rưởi!” Khương Minh Châu cười lạnh lùng: “Còn không mau ra tay.”

“Mẹ! Mẹ! Mẹ mau khuyên Minh Châu.” Lâm Uyển Nương tuyệt vọng hy vọng vào bà Khương.

Nằm trên giường, bà Khương vẻ mặt đấu tranh. Bà luôn miệng nói Thiên Tứ không phải cháu bà ấy, nhưng trong lòng lại không chắc chắn như vậy, chỉ là hận, là oán, nên mới nói vậy, như vậy lòng mới dễ chịu hơn. Nhưng giờ thấy Thiên Tứ sắp bị thiến, sao bà Khương có thể không đau lòng, bà ấy mở miệng muốn ngăn cản, nhưng lời lại nghẹn lại. Nếu bà ấy xin cho Thiên Tứ, sợ sẽ chọc giận Minh Châu, giờ bà ấy chỉ có thể trông cậy vào Minh Châu.

Khương Minh Châu không khỏi thất vọng, sao bà nội không giống Lâm Uyển Nương, tiếp tục coi Khương Thiên Tứ là bảo bối, như vậy mới thú vị chứ!

“Còn không mau ra tay!”

Những tên tay sai chưa từng làm việc này đều mơ hồ, ngơ ngác nhìn anh Đao. Anh Đao cũng hơi sững sờ, mẹ nó, người phụ nữ này thật độc ác! Quả nhiên không thể đắc tội với phụ nữ xinh đẹp. Anh Đao, không dám đắc tội với phụ nữ xinh đẹp, lên tiếng thúc giục: “Ra tay đi!”

Theo một tiếng thét xé lòng, Khương Thiên Tứ ngất đi. Lâm Uyển Nương hoàn toàn sụp đổ, ngồi bệt xuống đất, mắt mở to, khóe mắt như muốn rách ra, mặt mày càng thêm kinh hoàng, không một chút sắc máu.

Khương Minh Châu với vẻ mặt thỏa mãn đi đến trước mặt Lâm Uyển Nương, mũi giày cao gót nâng cằm bà lên: “Không còn thứ đó, Khương Thiên Tứ vẫn là bảo bối của bà chứ?”

Lâm Uyển Nương mắt giận dữ, ánh mắt tràn đầy hận thù thấu xương, căm phẫn ngút trời.

“Hóa ra bà cũng biết hận, tôi tưởng bà không biết giận.” Khương Minh Châu cười khinh miệt, rồi quay người đi ra cửa.

Bà Khương hoảng hốt: “Minh Châu, Minh Châu, cháu không lo cho bà nội nữa sao? Minh Châu?”

Khương Minh Châu dừng bước, quay đầu nhìn bà Khương.

Bà Khương cố gắng vươn tay về phía cô ta, nước mắt lưng tròng: “Minh Châu, đừng bỏ bà, bà chỉ còn cháu thôi.”

“Bà nội, bà còn có Thiên Tứ mà. Bà nội, không phải chính bà nói nuôi cháu trai để dưỡng già, có cháu trai mới có chỗ dựa khi về già, con gái đều là nước đổ ra ngoài, không dựa được. Dưỡng già, bà phải tìm bảo bối của bà, tìm cháu làm gì?”

Nhìn Khương Minh Châu với nụ cười rạng rỡ như hoa, bà Khương cảm thấy lạnh lẽo, cơn lạnh thấm vào tận xương tủy.

Khương Minh Châu tiếc nuối nhún vai: “Bà nội, bà chọn nhầm rồi, nếu từ bà nhỏ bà kỳ vọng cháu dưỡng già, thương cháu nhất, cháu sẽ để bà làm bà lão hưởng phúc. Đáng tiếc, bà lại thương Khương Thiên Tứ nhất.”

Bà Khương đau đớn đến tận xương tủy, nỗi đau ấy như tràn ra từ trong xương cốt, mạnh mẽ và sâu sắc.

Khương Minh Châu thản nhiên, không chút do dự rời đi. Phía sau là tiếng khóc thảm thiết của bà Khương, Khương Minh Châu cứ thế bước đi không ngoảnh lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play