Lời của Lâm Uyển Nương, dân làng không tin, nhưng bà Khương và Khương Thiên Tứ thì tin.

Khương Thiên Tứ mắng chửi thậm tệ, dùng hết mọi lời lẽ bẩn thỉu mà mình biết để chửi Khương Lai Đệ. Hắn ta không ghét Khương Lai Đệ đã bán Khương Minh Châu, chỉ hận Khương Lai Đệ đã bán Lâm Uyển Nương, khiến hắn ta phải chịu đựng sự tra tấn hai tháng.

Bà Khương không thể mắng ra lời, nhưng lòng thù hận sâu sắc cháy trong mắt bà ấy. Minh Châu, Minh Châu của bà ấy xinh đẹp như vậy là để gả vào gia đình danh gia vọng tộc làm thiếu phu nhân, vậy mà Khương Lai Đệ, con tiện nhân này lại dám bán Minh Châu. Không biết Minh Châu xinh đẹp sẽ bị bán vào chốn bẩn thỉu nào.

Bẩn thỉu, bà Khương sững lại, ánh mắt đục ngầu rơi vào Lâm Uyển Nương. Lâm Uyển Nương nói bà bị bán cho một ông già độc thân, sau khi bà cầu xin tha thiết, người đó mới thả bà về nhà. Bà Khương không tin trên đời lại có người ngu ngốc như vậy, chỉ sợ Lâm Uyển Nương đã bẩn thỉu rồi. Bà Khương cảm thấy có một chiếc nón xanh đang đội lên đầu con trai mình. Ngay lập tức bà ấy rơi nước mắt đau khổ, trước là Uông Thu Nguyệt, sau là Lâm Uyển Nương, từng người một đều là dâm phụ không biết giữ trinh tiết. Khương gia đã làm gì sai mà phải chịu cảnh này!

Đang khóc thương, nhà bác Uông trở về, cùng với trưởng thôn và Uông gia đến xem. Biết rằng mình không thể tiếp tục chiếm lợi nữa, cả gia đình trông như những quả cà tím bị sương đánh.

Khương Thiên Tứ chỉ vào con trai Uông gia mà hét lớn: “Đó là quần áo của tao, mày mau cởi ra. Còn nữa, tiền của nhà chúng tao, các người mau trả lại, đó là của chúng tao!”

Mợ Tiết lau nước mắt: “Làm gì có tiền, tiền đã dùng để mua thuốc chữa bệnh cho cháu và bà rồi.” Còn về trang sức, Uông gia khăng khăng rằng đã cầm cố hết rồi.

Trưởng thôn không muốn cãi nhau với bà ta, liền cho người đi lục soát, tìm được một số trang sức. Mợ Tiết vẫn cố nói rằng đó là của bà ta, nhưng Lâm Uyển Nương đã nhận ra: “Đây là của mẹ chồng tôi, đây là của Thu Nguyệt, đây là của Minh Châu, trước đây đều cất trong phòng mẹ chồng tôi.”

Mợ Tiết xấu hổ đỏ mặt, cố cãi: “Chúng tôi đã vất vả chăm sóc...”

“Đủ rồi, còn chưa đủ mất mặt à!” Trưởng lão Uông gia trừng mắt nhìn mợ Tiết: “Chiếm lợi chưa đủ hay sao, thật sự coi mọi người trong thôn đều mù à.”

Trong thôn đều biết gia đình mợ Tiết không ra gì, nhưng ngoài họ ra cũng không có người chăm sóc tốt hơn, dù sao đi nữa, bà Khương và cháu trai vẫn còn có miếng ăn, nên nhắm mắt làm ngơ. Hiện tại Lâm Uyển Nương đã trở về, trưởng thôn và vài trưởng lão chỉ muốn nhanh chóng trả lại đống lộn xộn này cho Lâm Uyển Nương, sau này có chuyện gì cũng không thể trách đến thôn.

Dưới sự can thiệp mạnh mẽ của trưởng thôn và những người khác, Uông gia phải xám mặt mà chuyển ra ngoài. Trước mắt mọi người, họ không mang theo bất cứ thứ gì của Khương gia, còn ngầm mang theo cái gì thì không rõ, còn những gì đã ăn thì không thể truy cứu.

Bà Khương nhìn những món trang sức lấy được từ Uông gia, đây là tất cả tài sản hiện có của họ. Nhưng những thứ này thì đủ làm gì, làm được gì!

“Nhanh đưa tôi đi bệnh viện! Nhanh lên, ngay lập tức, tôi không muốn trở thành kẻ tàn phế!” Khương Thiên Tứ la hét, chân hắn ta càng ngày càng yếu, đặc biệt là chân phải. Uông gia kia không chịu bỏ tiền cho hắn ta đi khám bệnh, dù đó rõ ràng là tiền của họ.

Lâm Uyển Nương nghe thấy mà lòng đau như cắt, vội vàng nói rằng mình sẽ đi mượn xe.

Bà Khương há hốc miệng muốn nói gì đó, nhưng Lâm Uyển Nương đã như cơn gió lao ra ngoài. Bà Khương mặt mày khó coi, nhà chỉ còn lại chút tiền này, bệnh của Thiên Tứ mà đi khám, thì còn lại được bao nhiêu, bà ấy phải làm sao? Những ngày sau phải làm sao?

Nhưng bà Khương lại không thể nói không đi khám, đó là Thiên Tứ, là mầm non duy nhất của Khương gia. Bây giờ bà ấy thế này, càng phải dựa vào Thiên Tứ để nuôi dưỡng. Nhưng trong lòng bà ấy lại có tiếng nói, Thiên Tứ thật sự là người của Khương gia sao? Về thân thế của Thiên Tứ, bà Khương vẫn không thể giải thích được, vì thế khó lòng mà bằng lòng chi ra. Cuối cùng, bà Khương chẳng nói gì.

Lâm Uyển Nương mặt dày đi mượn xe, đưa cả Khương Thiên Tứ và bà Khương lên xe. Bà nói: “Mẹ, mẹ cũng nên đi bệnh viện khám xem sao.” Bà Khương nghe vậy mới thấy dễ chịu hơn chút.

Dù lúc nào, việc chữa bệnh cũng rất tốn kém, nhất là bệnh của Khương Thiên Tứ và bà Khương đều không nhẹ, những món trang sức đó rất nhanh đã bị cầm cố hết. Tiền tiêu hết rồi, người lại chưa chữa khỏi. Lâm Uyển Nương liền nghĩ đến căn nhà đó, hiện tại chỉ còn căn nhà là đáng giá.

Lâm Uyển Nương buồn bã nói với bà Khương: “Mẹ, bệnh của mẹ và Thiên Tứ đều cần phải chữa tiếp, mất nhà không sao, người mới là quan trọng nhất.”

Khương Thiên Tứ phối hợp khóc lóc: “Bà ơi, cháu không muốn làm người què, sau này làm sao lấy vợ, làm sao tiếp tục duy trì dòng họ. Nếu cháu què, sau này lớn lên làm sao hiếu thảo với bà.”

Bà Khương cắn răng, quyết định: “Bán! Ta... không chữa... nữa.” Phải nói rằng số tiền đó cũng không phí, bà Khương có thể nói chuyện lúng búng được.

“Mẹ!” Lâm Uyển Nương kinh ngạc.

Khương Thiên Tứ thì không kìm nổi vui mừng, nhà chỉ còn từng đó tiền, bà ấy không chữa, hắn ta có thể có thêm tiền chữa chân.

Bắt gặp niềm vui trong mắt Khương Thiên Tứ, bà Khương thấy lạnh trong lòng, như bị nhấn xuống nước đá vào ngày đông lạnh, lạnh thấu xương.

Vô tình thấy ánh mắt bà Khương, Khương Thiên Tứ giật mình, vội cúi đầu xấu hổ, tim đập như trống.

Lâm Uyển Nương, hoàn toàn không để ý, buồn bã và cảm động gọi một tiếng “mẹ”, nhưng không khuyên can. Trong mắt bà, bà Khương hy sinh vì Khương Thiên Tứ là điều đương nhiên, đó là tình yêu nồng nàn của bà đối với cháu trai. Lâm Uyển Nương vừa cảm động vừa buồn: “Mẹ, là con vô dụng, con không chăm sóc được mẹ và Thiên Tứ, con có lỗi với đại gia, có lỗi với Khương gia.”

Bà Khương nhắm mắt, nước mắt đục ngầu chảy ra, không biết đó là đau lòng, thất vọng hay buồn bã.

Ngày hôm sau, Lâm Uyển Nương vội vã quay về thôn Tam Gia, tìm đến trưởng thôn để nói ý định. 

Trưởng thôn vui mừng khôn xiết, Khương gia quá rắc rối, ông làm trưởng thôn không thể không lo, chuyển đi thì tốt, đỡ phiền lòng.

Trưởng thôn nói: “Lão sẽ giúp cô hỏi thăm.”

Lâm Uyển Nương cảm kích không ngừng.

Vì muốn tránh phiền, trưởng thôn không tiếc công sức giúp đỡ, rất nhanh đã tìm được một vị hương thân muốn mua nhà.

Vài ngày sau, Lâm Uyển Nương chở theo một xe đồ đạc rời đi trong cảnh lạnh lẽo, để lại những tiếng thở dài. Năm đó Khương gia chuyển đến với vài chiếc xe ngựa lớn, khí thế hừng hực, chỉ trong năm năm, người thì què, người thì bị thương, kẻ thì mất tích, gia sản cũng tiêu tan hết.

So với cốt truyện ban đầu thì thảm hại hơn nhiều. Trong cốt truyện ban đầu, mặc dù bị Uông Thu Nguyệt cuỗm đi một khoản tiền lớn, nhưng cuối cùng vẫn còn chút gia sản, quan trọng nhất là mọi người đều khỏe mạnh. Bà Khương không bị liệt, cũng không phải băn khoăn liệu cháu trai có phải là cháu của mình không. Khương Thiên Tứ thì hoạt bát, Khương Minh Châu không mất tích, còn có Lâm Uyển Nương và Khương Lai Đệ làm trâu ngựa hầu hạ, giờ thì chỉ còn lại con trâu già Lâm Uyển Nương mà thôi.

Để chữa trị chân cho Khương Thiên Tứ, Lâm Uyển Nương không tiếc tiền, rất nhanh số tiền bán nhà đã tiêu hết một nửa. Bà Khương ngồi không yên, ấp úng bảo Lâm Uyển Nương phải tiết kiệm.

Lâm Uyển Nương khổ sở nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ tìm cách kiếm tiền, bệnh của Thiên Tứ không thể trì hoãn được.”

Bà Khương tức điên lên, bà cả ngày quanh quẩn bên Khương Thiên Tứ, làm sao kiếm tiền. Trước đây bà ấy nghĩ rằng Lâm Uyển Nương coi Thiên Tứ như báu vật là tốt, giờ lại thấy chướng mắt, Lâm Uyển Nương này thật ngu ngốc, chẳng biết nghĩ đến thực tế.

Không suy nghĩ thực tế mà yêu con đến mức mù quáng, Lâm Uyển Nương nhanh chóng tiêu hết tiền bán nhà, bệnh viện bắt đầu đuổi người, Lâm Uyển Nương quỳ xuống cầu xin. Giống như năm đó bà không có tiền chữa bệnh cho Khương Lai Đệ, ôm Khương Lai Đệ quỳ dưới mưa trước cửa bệnh viện cầu xin. Nhưng lần này khác, Lâm Uyển Nương không nỡ để Khương Thiên Tứ cùng quỳ xin. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Đáng tiếc, may mắn không phải lúc nào cũng đến với bà, lần này không có ai tốt bụng ra tay giúp đỡ, Lâm Uyển Nương và Khương Thiên Tứ bị đuổi ra ngoài.

“Bà nói nhất định sẽ chữa khỏi cho tôi, bà nói sẽ kiếm tiền nuôi tôi, bà là đồ vô dụng, đồ lừa đảo! Bà có xứng với cha mẹ của tôi không?” Khương Thiên Tứ tuyệt vọng đấm đá Lâm Uyển Nương.

Lâm Uyển Nương ngập trong sự hối hận, không tránh né, chỉ khóc: “Xin lỗi, Thiên Tứ, là mẹ sai, là mẹ vô dụng. Trời ơi!” Một tia chớp lóe lên trên bầu trời, một tiếng sấm vang dội, mưa lớn ào ào đổ xuống, Lâm Uyển Nương khóc ngã xuống đất, ngẩng đầu lên trời hỏi: “Sao ông có thể tàn nhẫn như vậy! Có gì thì nhắm vào tôi, tại sao lại để Thiên Tứ chịu tội, nó vẫn còn là một đứa trẻ!”

Thật là tấm lòng của người mẹ, cảm động lòng người, khiến người ta rơi lệ.

Đáng tiếc chỉ có Khương Thiên Tứ là khán giả, mà lại không chịu chấp nhận, hắn ta hét lên: “Còn không cõng tôi đi qua bên kia, bà muốn để tôi mắc bệnh phải không, tôi chết thì bà được giải thoát đúng không?”

Câu nói này như đâm thẳng vào tim Lâm Uyển Nương, nước trên mặt chảy không ngừng, không biết là nước mắt hay nước mưa nhiều hơn.

Lâm Uyển Nương đứng dậy, dùng thân thể không mấy to lớn cõng Khương Thiên Tứ, bước đi loạng choạng đến mái hiên.

Cuối cùng, khi mưa tạnh, Lâm Uyển Nương lại cõng Khương Thiên Tứ trở về căn nhà thuê. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi phân từ người bà Khương. Khương Thiên Tứ không giấu nổi sự ghê tởm, dù đối diện với ánh mắt xấu hổ của bà Khương cũng không thèm che giấu.

Khương Thiên Tứ như thể sinh ra đã có đôi mắt xảo trá, biết rõ ai cần phải cố gắng lấy lòng, ai có thể tùy ý chà đạp. Trước đây khi bà Khương nắm quyền và tiền trong nhà, Khương Thiên Tứ rất biết cách lấy lòng và gần gũi. Bây giờ bà Khương không còn một xu, chỉ là một bà lão liệt giường hôi hám, Khương Thiên Tứ lập tức trở thành đứa cháu bất hiếu. Tuy nhiên, hắn ta cũng không cố gắng lấy lòng trụ cột gia đình hiện tại là Lâm Uyển Nương, hắn ta biết rằng Lâm Uyển Nương không cần phải cố gắng lấy lòng, mà sẽ luôn tận tụy làm việc cho hắn ta không công.

Nỗi đau khổ trên khuôn mặt bà Khương khó có thể diễn tả thành lời, bà ấy biết rằng “bệnh lâu không có con hiếu thảo”, nhưng không ngờ rằng cái “lâu” đó lại ngắn đến vậy. Thực ra, khi Lâm Uyển Nương chưa trở về, trong hai tháng đó đã có dấu hiệu, chỉ là không có mâu thuẫn lợi ích nên không rõ ràng. Bây giờ bà ấy trở thành gánh nặng, sự tồn tại của bà ấy làm giảm chất lượng cuộc sống của Thiên Tứ, lập tức biểu hiện rõ ràng. Thiên Tứ chê bà ấy, chê bà ấy sao không chết quách đi cho đỡ phiền hà họ. ( truyện trên app tyt )

“Mẹ.” Sắp xếp xong cho Khương Thiên Tứ, Lâm Uyển Nương chạy tới thu dọn cho bà Khương, nhưng lại bị bà Khương yếu ớt tát một cái.

Lâm Uyển Nương ngừng lại một chút, kéo rèm và bắt đầu lau dọn. Bà không trách mẹ, mẹ nằm liệt giường tính tình không tốt, trong lòng khổ sở.

Bà Khương trong lòng ngập tràn nỗi khổ đau, ngoài thất vọng và đau lòng vì Khương Thiên Tứ bất hiếu, lại không nhìn nhận sự hiếu thảo của Lâm Uyển Nương, ngược lại vì Lâm Uyển Nương chịu đựng, mà phát tiết hết nỗi bất bình của mình.

Về điểm này, bà Khương và Khương Thiên Tứ không hổ danh là bà cháu ruột, đều chắc chắn rằng Lâm Uyển Nương sẽ không phản kháng, nên tùy ý sỉ nhục bà để bản thân được thoải mái hơn.

Bà Khương không nghĩ vậy.

Thời gian trôi qua, bà ấy ngày càng tin rằng Khương Thiên Tứ không phải cháu của mình. Loại người này làm sao có thể là cháu của bà ấy, chỉ có thể là con của gái điếm Uông Thu Nguyệt và lưu manh Nhiếp lão tam, Khương gia không thể có đứa cháu bất hiếu như vậy.

“Thiên Tứ, Thiên Tứ, số tiền này là để mua thuốc cho bà con.” Lâm Uyển Nương khổ sở cầu xin, giọng nói đau đớn đến mức có thể vắt ra nước.

Khương Thiên Tứ thô bạo giật lấy cái khăn tay, đá Lâm Uyển Nương một cái: “Đồ già không chết uống thuốc làm gì, sống chỉ tốn lương thực, chết sớm cho đỡ phiền.”

Lâm Uyển Nương ngày đêm làm việc nhà, ăn uống không đủ, cả người gầy yếu đến đáng sợ. Trong khi đó, Khương Thiên Tứ lại béo tốt, sau ba năm đã cao hơn Lâm Uyển Nương nửa cái đầu. Lâm Uyển Nương không có sức phản kháng, bị giật mất khăn tay còn bị đá ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.

Khương Thiên Tứ mở khăn tay, thấy chỉ có vài đồng tiền và hai đồng một hào, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, cứ tưởng nhiều lắm, giấu kỹ thế này, chỉ có mấy đồng mà coi như báu vật.”

Khương Thiên Tứ liếc mắt ác độc nhìn Lâm Uyển Nương đang nằm trên đất, rồi lầm bầm chửi bới rời đi. Chân hắn ta cuối cùng không chữa được, để lại tật ở chân phải.

Lâm Uyển Nương đau lòng rơi nước mắt, từng nếp nhăn trên mặt đều chứa đầy nỗi đau khổ. Ba năm qua, bà vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình, vừa phải chăm sóc bà Khương và Khương Thiên Tứ không chịu làm gì, gánh nặng cuộc sống đè lên đôi vai bà, khiến bà già đi nhanh chóng. Chưa đầy bốn mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc nửa đầu, đầy nếp nhắn, trong già hơn tuổi thật cả mười tuổi.

Khóc một hồi lâu Lâm Uyển Nương gắng gượng bò dậy, vào nhà xoay người cho bà Khương. Bà Khương giờ đã già nua không ra hình dạng, tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn sâu hoắm, gầy gò chỉ còn da bọc xương.

Về chuyện vừa xảy ra, bà Khương không hỏi, Lâm Uyển Nương cũng không có ý định giải thích.

Họ đã quen với điều đó.

Bà Khương nhếch miệng, cười lạnh nhạt một cách mơ hồ. Bà ấy đã sớm nói với Lâm Uyển Nương rằng Khương Thiên Tứ không phải con cháu Khương gia, mà là con của Uông Thu Nguyệt và Nhiếp lão tam ngoại tình sinh ra. Cái dáng vẻ côn đồ vô lại đó giống y hệt Nhiếp lão tam. Có tiền nuôi cái thằng súc sinh này thà đi tìm Minh Châu, con bé Minh Châu của bà ấy vừa ngoan ngoãn vừa hiếu thảo. Nhưng Lâm Uyển Nương thì cứng đầu, tin chắc rằng Khương Thiên Tứ là con Khương gia, cái đồ ngu ngốc này, đáng đời bà phải chịu khổ.

Lâm Uyển Nương lặng lẽ giúp bà Khương xoay người và lau rửa, trong khi Khương Thiên Tứ dùng tiền cướp được để mua một gói thuốc lá, ân cần dâng thuốc, cười nịnh nọt như một con chó.

“Anh Đao, anh xem có việc gì em có thể làm, chỉ cần anh Đao nói một câu, lên núi đao xuống biển lửa em cũng không chớp mắt.”

Anh Đao nửa cười nửa không, liếc nhìn hắn ta một cái, đang định châm chọc vài câu thì thấy một chiếc xe Ford màu đen chậm rãi dừng trước cửa quán ăn. Anh Đao đẩy Khương Thiên Tứ ngã xuống đất: “Tránh ra, đừng cản đường.”

Khương Thiên Tứ ngã xuống, tay vô tình va vào đá bị xước và chảy máu, nếu là mấy năm trước, chỉ cần xước một chút thôi cũng đủ khiến cả nhà hắn ta gà bay chó sủa. Giờ đây, Khương Thiên Tứ chỉ nhíu mày, tùy tiện lau vết máu vào áo, ngẩng đầu nhìn anh Đao. Chỉ thấy anh Đao, người cao ngạo không ai bì nổi, cúi đầu khom lưng chào chiếc xe Ford.

Từ trong xe bước ra một đôi nam nữ, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trông có vẻ là người giàu có. Cô gái thì còn khá trẻ, mái tóc đen óng ả uốn thành từng lọn gọn gàng, cổ trắng ngần đeo vòng ngọc trai, mặc một chiếc sườn xám màu xanh lục in hoa, để lộ đôi chân thon dài, mang giày cao gót trắng, tay xách túi nhỏ màu be, rất hiện đại.

Chắc chắn không phải người đứng đắn, Khương Thiên Tứ nghĩ thầm một cách cay độc, rồi đột nhiên sững sờ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người phụ nữ đó ba giây, Khương Thiên Tứ vui mừng khôn xiết: “Chị, chị cả!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play