Cao Lãng quang minh chính đại đến tìm Ngưu Lan Sơn, nói muốn đi thăm Liễu Vi.
Cao Lãng: “Tổng giám đốc Ngưu, Tư Tư đi cũng hơn một tháng rồi, nghe nói đã theo đoàn đi đóng phim, tôi muốn đi xem tình hình của cô ấy.”
Ngưu Lan Sơn rất yên tâm, nói: “Đi đi, đến đó thì quan tâm đến Tư Tư nhiều hơn, giúp cô ấy xây dựng mối quan hệ tốt với đoàn phim. Sau này Tư Tư chính là át chủ bài của chúng ta, đối xử với cô ấy tốt một chút.”
Cao Lãng cười nói: “Tôi hiểu, Tổng giám đốc Ngưu.”
Trước khi lên đường, cô ta khởi động máy tính trong văn phòng của mình, mở tài liệu hợp đồng của Liễu Vi ra, dùng điện thoại chụp lại.
Cất điện thoại đi, tim Cao Lãng đập thình thịch. Cô ta lại suy nghĩ một chút, bảo Mã Phân chọn ra một số hồ sơ của những thực tập sinh nổi bật nhất trong công ty, cô ta sẽ mang chúng theo.
Mã Phân đưa hồ sơ đến, nói: “Chị Cao, như vậy liệu có ổn không? Họ đều chưa ra mắt.” Trước đây, công ty khi tìm thực tập sinh thường đều đưa đến Hàn Quốc đào tạo, không phải đào tạo diễn xuất mà là ca hát và nhảy múa, thậm chí bên Hàn Quốc còn giúp họ thành lập nhóm, thiết kế nhân vật cho họ, khi ra mắt đều là những minh tinh bán thành phẩm, chỉ còn thiếu việc lên sân khấu. Vì vậy, những thực tập sinh này đều có chung một khuyết điểm: chỉ biết làm màu. Đặt trước ống kính để chụp ảnh tạp chí hay MV thì được, nhưng để họ diễn xuất thì chỉ có thể bó tay, hoàn toàn không được.
Cái này thậm chí còn không thể dạy, bởi vì hình thức hành vi của họ đã được cố định trong quá trình đào tạo ở Hàn Quốc, nhiều năm đào tạo cường độ cao khiến họ không bao giờ có thể dùng cách khác để thể hiện bản thân được nữa. Đây là căn bệnh chung của những minh tinh, những minh tinh có thể đóng phim điện ảnh truyền hình chỉ đếm trên đầu ngón tay, thói quen của họ là giữ nguyên biểu cảm, luôn luôn mỉm cười, thứ máy quay ghi lại luôn là những biểu hiện hoàn hảo của bọn họ, đây chính là cách quản lý biểu cảm nổi tiếng nhất của các nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc, thậm chí còn có người phẫu thuật thẩm mỹ để có khuôn mặt tươi cười. Nhưng phim điện ảnh truyền hình chú trọng sự chân thực thì hoàn toàn không cần nụ cười hoàn hảo như vậy, điều này đã chặn mất con đường trở thành diễn viên của những minh tinh.
Cao Lãng cảm thấy may mắn của Liễu Vi nằm ở chỗ cô ấy thực sự có thể quên đi ảnh hưởng mà quá trình đào tạo ở Hàn Quốc để lại cho cô ấy, điều này mới có thể khiến cô ấy dùng diện mạo hoàn toàn mới để diễn xuất.
Cao Lãng không thể nói sự thật với Mã Phân, cô ta nói: “Có táo hay không thì cũng cần thiết đánh một gậy, tôi mang qua, chọn hay không là chuyện của họ, họ có thể để mắt đến Tư Tư, chưa chắc sẽ không để mắt đến những người ở đây.”
Cao Lãng lên máy bay đi rồi.
Sau khi nhận được điện thoại của Cao Lãng, Lương Bình đích thân đến sân bay đón người. Hai người ngồi trong bãi đậu xe, Cao Lãng đưa hợp đồng trên điện thoại cho Lương Bình xem.
Lương Bình xem xong thì gửi ảnh cho Đỗ Thành Vĩ, sau đó mới khởi động xe.
Cao Lãng: “Anh Lục có thực sự cực kỳ coi trọng Tư Tư không? Anh ấy không chê Tư Tư là minh tinh à?”
Lương Bình: “Chị, tôi nói thật, Tư Tư chẳng có gì tốt nhưng chỉ có một điểm tốt nhất: cô ấy đẹp, trong giới đã lâu rồi không có nữ nghệ sĩ nào đẹp như vậy, mặc dù những người có thể vào giới đều không xấu nhưng vẻ đẹp của Tư Tư có sức thống trị, nhan sắc đỉnh cao rất khó tìm. Hơn nữa cô ấy là gương mặt mới, cô ấy còn trẻ, năm nay chưa đến hai mươi tuổi. Đây đều là lợi thế trong giới giải trí.” (App TYT)
Cao Lãng: “Tư Tư có vấn đề về tâm lý.”
Lương Bình: “Bình thường không nhìn ra, khi diễn cũng rất bình thường. Hơn nữa, trong giới giải trí cũng có rất nhiều người có vấn đề, tôi chưa thấy được mấy người bình thường về mặt tâm lý đâu.”
Lương Bình phát hiện ra rằng về điểm này, cô ta thực sự không bằng con mắt tinh tường của Ngưu Lan Sơn, cô ta cho rằng Liễu Vi có vấn đề về tâm lý thì đã hỏng quá nửa rồi, nhưng không ngờ Lương Bình lại không quan tâm.
Cao Lãng: “Tư Tư đã phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc.”
Điều này khiến Lương Bình giật mình, vội hỏi: “Phẫu thuật ở đâu? Sao tôi không phát hiện ra?” Đôi mắt tinh tường của anh ta vậy mà lại không nhìn ra!
Cao Lãng: “Không phẫu thuật lớn, chỉ tạo lúm đồng tiền cho cô ấy.”
Phẫu thuật thẩm mỹ là chuyện thường thấy của các minh tinh ở Hàn Quốc, nhưng để đảm bảo thời kỳ đỉnh cao của nghệ sĩ dài hơn một chút, họ thường không phẫu thuật lớn, không thực hiện các cuộc phẫu thuật cần bảo dưỡng lâu dài như gọt xương, độn chất làm đầy mà chỉ thực hiện một số cuộc phẫu thuật không cần bảo dưỡng nhiều sau này, chẳng hạn như cắt mí mắt, mở góc mắt, sửa mũi, sửa môi, trong đó nội dung phẫu thuật thẩm mỹ liên quan đến môi là nhiều nhất, môi của người bình thường không thể quá hoàn hảo nhưng môi của các minh tinh đều hoàn hảo cân đối, đường viền môi rõ ràng.
Năm đó khi Tư Tư được đào tạo trong trại huấn luyện, nhà thiết kế hình ảnh đã lập một loạt kế hoạch phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ấy, Cao Lãng năm đó cũng theo sát chuyện này, cuối cùng đã cắt bỏ tất cả các hạng mục phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ tạo một đôi lúm đồng tiền, mục đích tất nhiên là để Tư Tư cười lên có nét đặc trưng hơn, đáng yêu hơn.
Lương Bình thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra lúm đồng tiền là do phẫu thuật thẩm mỹ. Phẫu thuật còn khá tự nhiên.”
Nói vậy, trong lòng anh ta cũng quyết định khi về sẽ tìm bác sĩ thân quen tư vấn xem phẫu thuật lúm đồng tiền có di chứng gì không, còn nữa, về nhất định phải đưa Liễu Vi đến bệnh viện để kiểm tra xem còn chỗ nào khác được phẫu thuật thẩm mỹ hay không.
Cao Lãng: “Xem ra công ty các anh thực sự muốn Tư Tư rồi.”
Lương Bình cười nói: “Chị, chị nên nghĩ như thế này, không có Tư Tư, công ty chúng tôi cũng không muốn đào chị qua.” Cho nên đừng có ác cảm với Tư Tư, cô ấy có thể được coi là quý nhân của chị ta.
Đây là lời nói ngoài miệng của Lương Bình.
Cao Lãng có chút bực bội, cô ta cũng hiểu một chút, đó là sau khi cô ta đến, Tư Tư cũng không phải do cô ta quản lý.
Sau khi thảo luận trên xe xong, Cao Lãng đến phim trường, lần đầu tiên không ra vẻ cấp trên, cô ta đứng bên phim trường xem Liễu Vi và Lục Bắc Tinh đối diễn, đối với Đường Hi cũng rất ôn hòa, khiến Đường Hi hoảng sợ không nhẹ.
Đường Hi vội nói tốt cho Liễu Vi: “Chị Cao, chị đến thăm chị Tư Tư à, chị Tư Tư mà biết chắc chắn sẽ rất vui! Chị Tư Tư vẫn luôn nói ở xa công ty như vậy không có chỗ dựa, vẫn luôn nhớ đến công ty!”
Cao Lãng cười nói: “Mọi người trong công ty cũng rất nhớ Tư Tư, Tổng giám đốc Ngưu và tôi đều rất quan tâm đến Tư Tư, ở đây có điều gì khiến cô ấy không quen không? Tiền có đủ tiêu không? Một mình cô ấy có mệt không? Có cần tìm người thay thế không?”
Đường Hi ở đây vui không kể xiết, nghe vậy liền từ chối ngay: “Không cần không cần, em và chị Tư Tư ở chung rất tốt, đổi người chỉ sợ chị Tư Tư không quen, đạo diễn Lương nói bây giờ đang là thời điểm quan trọng, không được làm phiền chị Tư Tư quay phim.”
Cao Lãng: “Tư Tư đóng phim thuận lợi chứ?”
Đường Hi: “Rất thuận lợi ạ.”
Cao Lãng: “Quay đến đâu rồi?”
Đường Hi lắc đầu: “Cái này thì em không biết. Chị Tư Tư cũng không biết. Chúng em không nhận được kịch bản đầy đủ, đều là đến phim trường, phó đạo diễn sẽ sắp xếp hôm nay cần quay cái gì, quay như thế nào. Lời thoại cũng chỉ phát cho chúng em một trang mỗi ngày.”
Cao Lãng không ngờ một bộ phim thương mại lại có tính bảo mật cao như vậy, Liễu Vi là diễn viên chính mà cũng không nhận được kịch bản đầy đủ.
Đường Hi cẩn thận hỏi: “Chị Cao, chị Tư Tư còn phải quay rất lâu, hay là chị về khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi chị Tư Tư quay xong, em sẽ bảo chị Tư Tư đến gặp chị?”
Cao Lãng: “Không cần, không cần nói với Tư Tư là tôi đến. Tôi chỉ đến thăm cô ấy, biết cô ấy khỏe là được rồi, để cô ấy biết tôi đến lại làm phiền đến mạch suy nghĩ của cô ấy.”
Cao Lãng mãi đến tối mới gặp được Lục Bắc Tinh vừa đóng phim xong.
Lục Bắc Tinh trên đường về khách sạn đã nghe Lương Bình kể chuyện Cao Lãng đến, Đỗ Thành Vĩ cũng đã xem qua hợp đồng, phân tích xong, đưa ra lời khuyên là có thể kiện nhưng đừng ra tòa.
Lương Bình: “Anh Đỗ nói là cố gắng hòa giải ngoài tòa, ra tòa thì thua là cái chắc. Hòa giải ngoài tòa thì chỉ cần mua lại hợp đồng là được. Ngưu Lan Sơn bây giờ muốn mở công ty mới, rất sợ bê bối, nếu bây giờ công ty của hắn ta bị phanh phui chuyện hợp đồng ngang ngược ăn chặn, bóc lột nghệ sĩ, ký khế ước bán thân thì danh tiếng của công ty sẽ rất tệ, sau này những nghệ sĩ do công ty hắn ta đào tạo ra đều sẽ bị mọi người nhìn bằng con mắt có kính lọc.”
Mặc dù hợp đồng bóc lột, hợp đồng ăn bớt là thông lệ của ngành, thậm chí bên ngoài cũng không phải là không biết, nhưng điều này không phù hợp với chuẩn mực lương tâm của xã hội.
—— Mặc dù tôi biết có chuyện này nhưng tôi không ngờ Gia Thế lại là công ty như vậy!
Một khi có một công ty trở thành mục tiêu cụ thể thì sẽ bị công chúng tập trung tấn công. Gia Thế sẽ trở thành danh từ ý chỉ công ty đen, tất cả các nghệ sĩ của Gia Thế, mặc kệ là hiện tại hay tương lai khi ký hợp đồng cũng đều sẽ bị coi là những người đáng thương bị bóc lột.
Bị công chúng cho rằng đang bị bóc lột không phải là chuyện tốt đẹp gì. Bởi vì công chúng sẽ mong đợi nghệ sĩ cắt đứt quan hệ với Gia Thế, nếu lúc này nghệ sĩ không làm theo ý công chúng, vẫn tiếp tục hợp tác với Gia Thế thì công chúng sẽ mắng luôn cả nghệ sĩ đó, cho rằng người đó tiếp tay làm điều ác, làm tay sai cho kẻ khác, nghệ sĩ tự hủy hoại chính bản thân mình, hoặc bản thân nghệ sĩ cũng là một phần của giai cấp bóc lột.
Nghệ sĩ sẽ phải tốn rất nhiều sức lực vào cuộc chiến miệng lưỡi này nhưng lại không thu được lợi ích gì. Bởi vì cuộc chiến hỗn loạn này sẽ không bao giờ có thắng thua, nghệ sĩ cũng không thể biện bạch để minh oan cho mình.
Kết quả là Gia Thế phải tốn nhiều công sức hơn để duy trì mối quan hệ với nghệ sĩ, nghệ sĩ cũng không còn trung thành với công ty nữa.
Điều này tương đương với việc dùng danh dự của Gia Thế để buộc Ngưu Lan Sơn từ bỏ hợp đồng với Liễu Vi.
Lục Bắc Tinh đóng phim cả ngày, sức lực cạn kiệt, bây giờ không còn sức để giao tiếp với mọi người, hắn trả điện thoại cho Lương Bình, nhắm mắt nói: “Được.”
Lương Bình: “Cao Lãng muốn gặp anh, có lẽ là muốn nghe anh đảm bảo thêm lần nữa, tôi nói cô ta không chịu tin.”
Lục Bắc Tinh: “Anh có thực sự muốn cô ta đến không?”
Lương Bình: “Đến hay không đến đều được. Cô ta đến không quản được tôi, không quản được anh, cũng không quản được Tư Tư.”
Lục Bắc Tinh: “Công ty không có thực tập sinh để cô ta quản.”
Lương Bình cười nói: “Đúng vậy, cho nên tôi đoán cô ta có đến thì cuối cùng cũng vẫn sẽ đi.”
Lương Bình lừa Cao Lãng cú đau nhất chính là nói sẽ giao cho cô ta quản lý nghệ sĩ. Nhưng trên thực tế, công ty này là do chính Lục Bắc Tinh độc đoán, Lương Bình là đạo diễn do hắn nuôi, Liễu Vi là nữ chính do hắn nuôi.
Lục Bắc Tinh căn bản không muốn làm cho công ty lớn mạnh rồi trở thành bá chủ của giới giải trí. Hắn mở công ty chỉ là muốn có phim để đóng, hắn nuôi mọi người trong công ty đều là để phục vụ cho một mình hắn.
Đợi Cao Lãng đến sẽ phát hiện ra, cô ta không quản được Lục Bắc Tinh, cũng không quản được Liễu Vi, công ty căn bản không có nghệ sĩ mới nào để cô ta phát huy.
Lục Bắc Tinh: “Mở một bộ phận nghệ sĩ, để cô ta làm trưởng bộ phận, ký hợp đồng một năm với cô ta, trả lương năm là hai trăm năm mươi vạn, công ty cấp xe.”
Một năm sau, Cao Lãng cũng nên chạy rồi.
Lương Bình cười nói: “Cô ta dùng hợp đồng lừa Tư Tư, chúng ta dùng hợp đồng lừa cô ta, cái này gọi là phong thủy luân chuyển.”
Lục Bắc Tinh: “Tôi có lừa cô ta à? Tôi đã đưa hợp đồng, mời cô ta đến với mức lương cao, đãi ngộ nên có tôi cũng không thiếu một xu.”
Lương Bình cười ha hả: “Không biết nếu tôi nói với Tư Tư thì liệu cô ấy có vui mừng quá mà gia nhập công ty của chúng ta không.”
Đây đều là hành vi thương mại bình thường. Gia Thế và Cao Lãng dùng hợp đồng hợp pháp để trói buộc người khác, người khác cũng có thể dùng cách hợp tình hợp lý để lừa họ. Thường xuyên đi bên bờ sông, làm sao có thể không bị ướt giày cho được?
Khi gặp Cao Lãng, Lục Bắc Tinh tỏ ra rất phù hợp với tư cách là một ông chủ lớn của mình, chiêu hiền đãi sĩ(**) lại hòa nhã dễ gần, đưa ra những điều kiện rất hào phóng.
(**) “Chiêu hiền đãi sĩ”: Thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.
Lục Bắc Tinh: “Công ty của tôi là một công ty nhỏ, không niêm yết cũng không huy động vốn, vì vậy không có cổ phần, không thể cho cô cổ phần. Nhưng tôi có thể đảm bảo cho cô vị trí không thấp hơn Lương Bình, lương một năm chỉ có thể trả hai trăm năm mươi vạn, vì công ty có cơ cấu lương, có thể thêm tiền thưởng dự án để bù đắp tổn thất cho cô. Như vậy, hiện tại cô không có ai, nếu Tư Tư có thể vào, trước tiên hãy tính cô ấy là người của cô, tiền thưởng dự án của cô ấy sẽ cho cô, mỗi lần là mười phần trăm. Nếu cô có điều kiện khác thì có thể đưa ra.”
Lương Bình cười nói: “Đúng vậy, chị Cao, chèn ép anh ta đi! Ông chủ lòng dạ độc ác này bây giờ là dễ nói chuyện nhất, năm đó tôi hận không thể đòi thêm chút nữa, đừng khách sáo với anh ta!”
Cao Lãng tính toán một chút, thực ra điều kiện Lục Bắc Tinh đưa ra cho cô ta tốt hơn ở Gia Thế nhưng Gia Thế là công ty niêm yết, cô ta có cổ phần ban đầu, mặc dù số lượng ít và không thể tham gia vào quyết định của công ty nhưng tiền chia cổ tức thì lại không ít, vì vậy nếu chỉ tính chuyện tiền nong thì thực ra cô ta nhảy sang đây cũng không kiếm được nhiều hơn.
Ưu điểm là công ty của Lục Bắc Tinh trao cho cô ta nhiều quyền hạn hơn, đặc biệt là tiền thưởng dự án của nghệ sĩ, đây chính là con gà đẻ trứng vàng đấy.
Cao Lãng hỏi: “Sau này tôi ký hợp đồng với nghệ sĩ, tiền thưởng dự án cũng được chia mười phần trăm sao?”
Lục Bắc Tinh: “Mười phần trăm là mức tối đa. Cô không thể lấy quá nhiều, vì công ty cũng có quy định của công ty.”
Cao Lãng hiểu ra, ở cấp độ công ty, cô ta chỉ có thể nhận được mười phần trăm lợi ích từ nghệ sĩ dưới quyền.
Cô ta hỏi: “Tôi có thể ký riêng hợp đồng ủy thác đại lý với nghệ sĩ không?”
Thực ra đây là muốn lột thêm một lớp da nữa của nghệ sĩ. Ví dụ, cô ta ký thêm một hợp đồng ủy thác đại lý với nghệ sĩ dưới quyền, nghệ sĩ ủy thác cô ta xử lý công việc, có thể ký mỗi bộ phim một lần, như vậy, khi tiền thù lao được trả cho nghệ sĩ, nghệ sĩ cần phải trả phí ủy thác cho Cao Lãng theo hợp đồng.
Ký bao nhiêu thì hoàn toàn tùy thuộc vào lương tâm của Cao Lãng.
Có người ký mười phần trăm, cũng có người ký hai mươi phần trăm, có người tàn nhẫn thì ký năm mươi phần trăm. Nghe nói còn có người ký tám mươi phần trăm.
Trên đời này có đủ loại người.
Lục Bắc Tinh cười cười: “Đây là quyền tự do của cô.”
Trong lòng hắn bây giờ đã rất phiền chán Cao Lãng rồi. Trong giới có rất nhiều người như vậy, coi nghệ sĩ như trâu như ngựa để sai khiến, điên cuồng bóc lột. Bây giờ hắn thấy chẳng trách Liễu Vi bị Cao Lãng áp bức đến mức tâm lý bất thường, cô ta căn bản không coi nghệ sĩ dưới quyền mình là con người.
Vừa nãy cô ta hỏi tiền thưởng dự án mười phần trăm là đã thấy ít. Sau khi hắn nói đây là tiêu chuẩn cao nhất do công ty quy định, lập tức muốn ký riêng hợp đồng đại lý.
Bây giờ hắn thấy một năm trả cho cô ta hai trăm năm mươi vạn đúng là lỗ vốn.
Cao Lãng đã có ý định nhảy sang đây.
Cô ta nói: “Anh Lục, tôi cũng có tình cảm với Tổng giám đốc Ngưu, nhiều năm như vậy rồi, ngài ấy đối xử với tôi cũng không tệ, trong công ty cũng có không ít người nhìn vào. Tôi không muốn đâm sau lưng ngài ấy. Vậy thế này đi, anh đào Tư Tư, tôi không quan tâm. Đợi đến khi hợp đồng của Tư Tư chuyển sang đây, tôi sẽ từ chức rồi chạy sang, anh thấy có được không?”
Lục Bắc Tinh giơ một tay ra: “Tôi mong sẽ sớm được nhìn thấy cô nỗ lực làm việc trong công ty.”
Cao Lãng nắm lấy: “Cảm ơn anh Lục đã coi trọng tôi, tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Lương Bình ở bên cạnh nhìn, vội vàng lấy nước khoáng qua: “Nào nào nào, chúc mừng một chút, trời đã tối rồi không mở rượu nữa, lấy nước thay rượu, mọi người cùng uống!”
Lục Bắc Tinh liếc anh ta một cái, nói nhiều lời như vậy cũng khát rồi, vặn nước ra uống.
Cao Lãng rất tự giác, cũng vặn nước ra uống một ngụm, sau đó đưa tài liệu thực tập sinh của Gia Thế cho Lương Bình và Lục Bắc Tinh xem: “Anh Lục, đạo diễn Lương, xem thử có người nào phù hợp không, tôi sẽ đưa họ sang cùng.”
Lương Bình đặt chai nước xuống cầm tài liệu lên, nói với Lục Bắc Tinh: “Anh xem, tôi đã nói mời chị Cao đến là đáng giá mà.”
Anh ta xem thật kỹ một lượt, lại thảo luận thật kỹ với Lục Bắc Tinh một lượt, sau đó phủ nhận tất cả.
Lương Bình dùng ánh mắt của đạo diễn nói: “Không được. Làm minh tinh thì tôi thấy họ còn kém lắm, bây giờ khán giả rất kén chọn, chỉ đẹp thôi thì không có tác dụng gì.” Huống chi còn không đẹp.
Cao Lãng không quá bất ngờ, cất tài liệu đi thở dài: “Đỏ hay không thực sự phải xem vận may. Có thể nâng đỡ người nổi tiếng nhưng nổi tiếng được hay không thực sự phải dựa vào may mắn. Điều kiện cá nhân của Tư Tư rất nổi bật, vận may cũng không tệ nên mới đến lượt cô ấy nổi tiếng.”
Lục Bắc Tinh: “Là cô đưa cô ấy vào nghề, cả đời này cô ấy phải cảm ơn cô.”
Cao Lãng vội vàng nói: “Tôi là cái gì chứ? Nếu Tư Tư muốn cảm ơn thì nên cảm ơn anh Lục và đạo diễn Lương mới phải, hai người mới là người dẫn đường cho cô ấy. Sau này tôi sẽ không quản chuyện của Tư Tư nữa, bây giờ cô ấy đã vào nghề, sau này phải xem sự tu luyện của chính cô ấy rồi. Tôi chỉ cần quản những người mới đến là được.”
Mắt Cao Lãng rất tinh, cô ta biết rõ nếu cô ta tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Liễu Vi, Lục Bắc Tinh và Lương Bình đều sẽ không vui, vì vậy bây giờ cô ta phải bày tỏ thái độ.
Lương Bình rất hài lòng, nhìn thời gian thấy cũng không còn sớm nữa, đích thân tiễn Cao Lãng ra ngoài, ngày hôm sau cũng đích thân tiễn Cao Lãng ra sân bay lên máy bay. Hai người đồng nghiệp tương lai ở sân bay quan tâm lẫn nhau, làm đủ mọi tư thái.
Lương Bình: “Chị Cao, về đừng làm việc quá vất vả, đừng khiến bản thân quá mệt mỏi, nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt đấy.”
Cao Lãng: “Làm sao có thể nghỉ ngơi cho được? Tôi còn muốn đào thêm vài người nữa. Ai nha, một tuần phải bay ba bốn lần, người sắp mệt chết rồi.”
Lương Bình: “Chị Cao, vậy bây giờ chị đào người cho ai vậy.” Đừng có mang sang đây, công ty nhỏ, không chứa nổi.
Cao Lãng cười nói: “Dù sao tôi cũng có tình tri kỷ với Tổng giám đốc Ngưu, trước khi đi muốn ít nhất để lại cho ngài ấy vài mầm non tốt, chúng ta đã đưa Tư Tư đi rồi, điều đó còn khiến ngài ấy khó chịu hơn cả đào mộ tổ tiên của ngài ấy lên.”
Vậy mà cô ta còn cười vui vẻ như vậy. Lương Bình thầm nghĩ.
Lương Bình: “Tổng giám đốc Ngưu cũng là người tài giỏi. Chị, chúc chị thượng lộ bình an.”