Bữa trưa này ăn mất một tiếng đồng hồ, đến cuối cùng chỉ toàn là tám chuyện phiếm, nói chuyện trên trời dưới đất, não Liễu Vi dưới nụ cười của Lục Bắc Tinh trở nên thiếu oxy, cố gắng tìm chủ đề để nói nhưng bản thân cô lại không có nhiều chủ đề, đành phải kể chuyện của mình ra, nửa là của Liễu Tư Tư, nửa còn lại là của chính cô.
Thực ra xuất thân của Liễu Vi cũng khá bình thường.
Cô sinh ra trong một ngôi làng ở ngoại ô bên cạnh một thành phố trực thuộc tỉnh, được hưởng lợi thế nằm gần thành phố nên cô có thể đến học ở trường cấp thành phố, cũng nhờ sinh ra ở nông thôn nên cô còn được hưởng thêm nhiều ưu đãi mà làng dành cho dân trong làng, không nói gì khác, từ khi sinh ra cô đã có thể nhận được hai mươi vạn tiền trợ cấp theo đầu người từ làng mỗi năm, tất nhiên, số tiền đó không thuộc về cô mà thuộc về gia đình cô, nhưng lợi ích này là thứ mà người thành phố không thể hưởng được.
Lợi thế của thành phố trực thuộc tỉnh là được tăng cường khai thác phát triển nhiều, lợi thế của làng ngoại ô là ở gần thành phố, vậy nên lúc cô học tiểu học thì làng đã bị giải tỏa, cả làng chuyển đi nơi khác, nhường chỗ cho việc xây dựng đường cao tốc.
Sau đó khi em trai cô chào đời, làng lại tiếp tục bị giải tỏa – Làm gì vậy! Chính là hỏi mấy người làm gì vậy!
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Lần giải tỏa thứ ba, lại giải tỏa đến đất của làng họ.
Làng họ trước sau đã chuyển đi ba lần rồi, cũng đã xây nhà mới, cuối cùng đều phải nhường đường để xây dựng thành phố.
Không một ai phàn nàn cả, có gì đâu mà phải phàn nàn? Mười năm nữa liền sẽ nhận được tiền do Nhà nước phát xuống, lần sau còn cao hơn lần trước, Nhà nước thật đúng là quá tốt!
Nhưng náo nhiệt của người khác lại không liên quan gì đến cô. Giống như khi cô hai mươi tuổi mới biết được hóa ra làng sẽ phát tiền trợ cấp theo đầu người hàng năm, cô cũng có phần tiền này nhưng hai mươi năm qua cô lại chưa từng thấy nó, hỏi người trong nhà thì họ bảo không có tiền.
Thực ra gia đình cô cũng có tiền. Lần giải tỏa đầu tiên, gia đình cô có đất, lần giải tỏa thứ hai, gia đình cô có nhà lầu năm tầng, lần giải tỏa thứ ba là cải tạo lại các khu làng trong thành phố, gia đình cô thì có một phần quyền sở hữu của tòa cao tầng nhỏ.
Nhưng dù cho có bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không liên quan gì đến cô, bởi đó đều là dành cho đứa con trai trong nhà.
Cô là con thứ hai trong nhà, trên có một chị gái, dưới có một em trai.
Em trai cô chào đời là phải nộp tiền phạt.
Trong làng có quy định, nếu đứa con đầu lòng trong nhà là con gái thì có thể sinh thêm một đứa nữa nên sinh cô ra sẽ không bị phạt tiền, nhưng cô là con gái nên mẹ cô lại sinh đứa thứ ba, lần này họ chạy đến Hồng Kông để chọn giới tính cho đứa bé, cuối cùng cũng được một thằng con trai.
Không thể không sinh con trai, nếu không thì số tiền lớn như vậy của nhà họ sẽ thuộc về người khác.
Mặc dù gia đình có tiền nhưng vì là tiền rơi từ trên trời xuống nên bố mẹ cô cũng liền trở thành những kẻ bủn xỉn trời sinh, họ không ủng hộ con cái trong nhà đi học, nói đúng hơn là họ cho rằng tiền bạc của một người đều là do trời định, không cần phải cố gắng làm gì, mệnh nghèo thì sẽ nghèo, mà mệnh có tiền thì ắt sẽ có tiền.
Theo kinh nghiệm sống của họ thì suy nghĩ như vậy là không sai.
Chị gái được sinh ra sớm, vừa thông minh vừa lanh lợi, thấy được rõ bản chất thật của bố mẹ. Chị ấy cố gắng thi đỗ công chức, trở thành niềm tự hào của bố mẹ, khiến bố mẹ hết sức vui mừng, vì vậy đã cho chị ấy tiền giúp cô ấy mua nhà, thậm chí khi kết hôn còn cho hai mươi mấy vạn tiền hồi môn. (App TYT)
Mà cô thì lại không thông minh cho lắm. Khi cô học cấp ba, em trai cô vừa hay đang ở độ tuổi nghịch ngợm nhất, mẹ cô bảo cô trông em trai, cô ngốc nghếch tin lời mẹ nói rằng em trai mới là chỗ dựa của cô, phụ nữ không cần học hành, chỉ cần lấy chồng tốt là được, sau này em trai sẽ chống lưng cho cô, nhà có nhiều tiền như vậy nên sau này cô cũng không cần phải cố gắng, vân vân và mây mây những lời kiểu như vậy.
Kết quả là mặc dù cô tốt nghiệp cấp ba nhưng căn bản không thi đỗ đại học, điểm của cô quá thấp.
Mẹ cô bắt đầu tìm đối tượng xem mắt cho cô, bảo cô lấy chồng, lấy người trong làng, sau này có thể chăm sóc cho gia đình nhiều hơn.
Đối tượng xem mắt muốn sống thử với cô, cô sợ quá nên gọi điện thoại cho chị gái, khóc không thành tiếng.
Chị gái gọi cô đến ăn một bữa cơm, nói với cô rất nhiều rất nhiều điều, cô lúc này mới như bừng tỉnh.
Thành tích học tập của cô không tốt, đầu óc cũng không đủ thông minh, ở trong môi trường khép kín của làng nên càng trở nên ngốc nghếch, cô không biết phải làm sao để có thể giỏi như chị gái, dường như đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, có lẽ cô mãi mãi cũng không thể sống được một cuộc sống giống như chị gái, có một công việc đàng hoàng, được bố mẹ tôn trọng, sau này còn sẽ có một người đàn ông không tệ yêu cô, con cái của hai người cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi vòng tròn trong làng.
Chị gái khuyên cô đi thi đại học dành cho người trưởng thành, chị ấy sẽ trả học phí cho cô.
Lúc cô về nhà xin tiền sinh hoạt thì nhìn thấy em trai mình. Em trai cô còn chưa học hết cấp hai đã bỏ học chỉ vì nó muốn đi đánh điện tử, làm tuyển thủ chuyên nghiệp, ngày nào cũng chui vào trong quán nét, ôm điện thoại không rời tay, bố cô ngoài việc đánh nó ra thì chỉ còn cách cắt mạng trong nhà.
Trước đây cô cảm thấy cả bố lẫn mẹ đều thương em trai nhất, nhưng nhìn thấy em trai cắt tóc kiểu đầu gấu, nhuộm tóc như một tên lưu manh, ôm điện thoại nằm dài trên ghế sofa, cô đột nhiên cảm thấy bố mẹ đã hủy hoại đứa em này, cô hiện tại có thể nhìn thấy tương lai sau này của em trai, nó sẽ ở nhà, tiêu hết tiền đền bù giải tỏa, sẽ ăn bám bố mẹ, ăn bám cô và chị gái, nhưng sẽ mãi mãi không học được cách tự đứng lên kiếm tiền.
Chị gái sẽ không để nó đeo bám, cô cũng sẽ không. Thực ra tiền đền bù giải tỏa cũng không có nhiều, ít nhất là chắc chắn không đủ để nó tiêu cả đời, sau khi bố mẹ mất, khi nó hơn năm mươi tuổi, có thể còn phải nuôi một người vợ và mấy đứa con, nó chẳng biết gì cả, thế vợ con nó là người như thế nào? Sẽ nuôi nó ư? Hay sẽ bỏ nó? Phải chăng cũng giống như nó bám bố bám mẹ?
Có rất nhiều khả năng nhưng cô cảm thấy sẽ là khả năng sau cùng. Nó sẽ có được người vợ và những đứa con giống như nó. Người thông minh sẽ bỏ đi, sẽ không để nó ăn bám; những người ở lại đều là những người giống như nó.
Nghĩ đến đây cô lại có chút vui vẻ.
Cô đến tìm mẹ xin tiền, mẹ lại bảo cô đến tìm người xem mắt mà xin, nói rằng hai nhà đã bàn chuyện cưới xin rồi, cô đã là người của nhà trai, sau này muốn tiêu tiền gì thì phải tìm nhà chồng và chồng cô để xin.
Cô gọi điện cho người xem mắt, lừa anh ta nói rằng cô đã phá thai sáu lần, sau này không thể sinh con được nữa, còn mua đơn thuốc giả trên Taobao gửi chuyển phát nhanh cho người xem mắt coi.
Sau đó nhân lúc bố mẹ và nhà người xem mắt đang cãi nhau kịch liệt mà lẻn về nhà, mở két sắt đựng tiền của mẹ ra – Mật khẩu là ngày sinh của em trai, mật khẩu này quá đơn giản, cô không cần phải đoán.
Người nông thôn chính là thích giấu tiền ở trong nhà.
Trong két sắt có bốn mươi vạn, cô lấy trộm hết, chia đôi với em trai, toàn bộ quá trình đều bí mật quay video và ghi âm.
Bố mẹ phát hiện tiền bị mất thì định báo cảnh sát, cô gọi điện nói với họ là cô và em trai đã lấy đó, bảo họ đừng báo cảnh sát, báo cảnh sát thì đồng nghĩa với việc em trai cũng phải đi tù.
Quả nhiên bố mẹ cô đã không báo cảnh sát. Mẹ bảo cô trả tiền lại, cô liền cúp điện thoại.
Cô gửi tiền vào thẻ ngân hàng, sau đó lập tức chuyển vào Alipay và WeChat, hủy thẻ ngân hàng đi.
Cô cầm theo số tiền này chuẩn bị đi học.
Chị gái gọi điện đến, nghe nói bố và mẹ đều đã gọi điện cho chị gái, mắng chị gái, khóc lóc kể lể với chị gái, còn bảo chị gái tìm mối quan hệ trong công việc để bắt cô lại, đòi tiền về, hai chị em cách điện thoại cười phá lên.
Cô nghiêm túc học đại học, nhưng đến khi sắp tốt nghiệp, cô lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sau khi rời khỏi trường đại học, cô thực sự sẽ có một cuộc sống mới tràn đầy hy vọng sao?
Cô không sợ nỗ lực, nhưng cô sợ nỗ lực rồi lại không có kết quả tốt.
Trong khoảng thời gian cuối cùng cô đã điên cuồng học tập, điên cuồng thi lấy chứng chỉ, còn thi rất nhiều loại chứng chỉ, chỉ khi học tập và thi cử cô mới có cảm giác an toàn nhất, nhưng khi cầm chứng chỉ trong tay, cô lại rơi vào lo lắng: Chứng chỉ này có thực sự hữu ích không? Cô có đang lãng phí thời gian không? Có phải một chứng chỉ khác sẽ hữu ích hơn không?
Cô mất ngủ triền miên, sụt cân nghiêm trọng, dường như lại rơi vào một hoàn cảnh khó khăn khác, mà lần này không phải đánh đổ cha mẹ là có thể thoát khỏi.
Khi cô từ Liễu Vi trở thành Liễu Tư Tư, cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, sau khi hiểu được cuộc đời của cô ấy, cô đột nhiên cảm thấy, cô có thể hiểu được Liễu Tư Tư, họ giống như hai cái bóng đứng đối diện nhau trong gương, đều có gia đình giống nhau, đều không sợ nỗ lực, nhưng lại có nỗi sợ hãi và hoàn cảnh khó khăn giống như nhau. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Liễu Tư Tư bị buộc phải từ bỏ cuộc sống. Còn cô sau khi trở thành Liễu Tư Tư, cũng bị buộc phải từ bỏ cuộc sống của chính mình, nhưng thực ra cô đã thở phào nhẹ nhõm, vì cô không cần phải đối mặt với tương lai đáng sợ của mình nữa.
—— Đó chính là bản thân thoát khỏi cha mẹ rồi, thực sự có thể sống tốt hơn cha mẹ ư? Có thành công hơn cuộc sống mà họ sắp đặt cho cô không?
Nếu cô nỗ lực học tập rồi mà vẫn phải sống trong cảnh nghèo túng, bữa đói bữa no thì thà ở nhà ăn bám bố mẹ như em trai còn hơn.
Vậy thì cô phải đối mặt với chính mình như thế nào.
Cô không thể đối mặt, cũng giống như Liễu Tư Tư không thể đối mặt.
Đó chính là tương lai mà họ chưa biết.
Nói cho cùng thì năm nay cô và Liễu Tư Tư đều chỉ mới hai mươi tuổi.
Cô bắt đầu nói chuyện phiếm, sau đó thêm vào đó một chút tâm sự của mình, nhưng dù sao cũng chỉ là quen biết qua loa, cô cũng không muốn lấy chuyện đau buồn của mình ra để lấy lòng người khác nên chỉ nói rất ít, như thể mọi chuyện đã qua rồi, cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Cô nói nói cười cười.
Lục Bắc Tinh hiểu rõ bản chất con người. Ở độ tuổi của hắn, rất ít người có thể giống như hắn, được chứng kiến cảnh tượng phồn hoa nhất thế gian, sống dưới ánh đèn rực rỡ nhất.
Mà hắn lại có xuất thân bình thường, là con của một gia đình dân chúng bình thường nhất.
Hắn cũng từng là người chỉ biết chăm chỉ học hành, phải từ từ mới trở thành như bây giờ.
Cho nên hắn có thể nhìn ra sự bối rối, bất an và sợ hãi trong lòng Liễu Tư Tư.
Bởi vì hắn cũng từng trải qua, cũng từng nghi ngờ.
Nỗ lực như vậy liệu có ích chăng?
Từ trước đến nay, mọi người vẫn nói rằng nỗ lực thì sẽ có được cuộc sống tốt đẹp, sẽ đạt được thành công.
Sự thành công và nỗ lực của hắn là không thể tách rời. Nhưng theo cảm nhận của riêng hắn, nỗ lực chỉ là nền tảng của mọi thứ chứ nó không đóng vai trò quyết định.
Trên cả nỗ lực chính là thiên phú.
Người có thiên phú sẽ có nhiều cơ hội hơn người bình thường.
Khi người bình thường không có cơ hội, người đó có cơ hội.
Khi người thường chỉ có một cơ hội, người đó có cả một trăm cơ hội.
Chỉ cần thiên phú không mất đi, người đó sẽ mãi mãi có cơ hội.
Hắn là người có thiên phú. Hắn nhìn Liễu Tư Tư, biết cô cũng là người có thiên phú.
Đạo diễn Lương cũng vậy, Ngưu Lan Sơn – Tổng giám đốc Gia Thế cũng vậy.
Ngay từ đầu, họ đã đứng trên đường đua khác với người bình thường.
Nhưng có thiên phú rồi thì cũng không thể không nỗ lực được. Thiên phú sẽ nhanh chóng bị lãng phí.
Con người phải vừa có thiên phú vừa có nỗ lực, nỗ lực, nỗ lực không ngừng nghỉ, mới có thể đạt được thành công.
Liễu Tư Tư đang sợ cô sẽ không thành công.
Thiên phú của cô là nhan sắc.
Đây vốn là thiên phú dễ dàng mất đi nhất.
Lục Bắc Tinh: “Em bây giờ đã rất nỗ lực rồi, cố gắng tiếp đi.”
Hắn và Lương Bình nhìn trúng tuổi trẻ và nhan sắc của Liễu Tư Tư, thực ra là muốn đầu tư vào cô. Khoản đầu tư này có thể kéo dài bao lâu thì họ không biết, có thể một hai năm, có thể năm sáu năm, cũng có thể là mười năm – Mười năm sau, Liễu Tư Tư dù có ba mươi tuổi thì vẫn đang là độ tuổi vàng của diễn viên nữ.
Nếu cô không trở nên phiền phức hay nhiều chuyện thì việc cô trở thành nữ chính của công ty hắn là chuyện bình thường.
Cô có nhan sắc đỉnh cao, cô có thiên phú đỉnh cao.
Cô phải chịu đựng được sự cô đơn, phải có đủ sự kiên nhẫn.
Vì để trở thành nữ chính trong phim của hắn, cô phải duy trì mức độ hiện diện rất thấp, không thể xuất hiện trong các bộ phim truyền hình, chương trình tạp kỹ và phim điện ảnh hạng thấp khác, thậm chí còn không thể nhận quảng cáo, nói cách khác, là phải duy trì sự mới mẻ và đẳng cấp.
Cô sẽ không có thu nhập quá cao.
Đổi lại, khi cô rời khỏi công ty của hắn, cô sẽ mang theo ít nhất ba bộ phim, nam chính là hắn hoặc ít nhất là nam diễn viên có địa vị không thấp hơn hắn.
Hắn sẽ đưa cô lên tận mây xanh.
Đến lúc đó, cô muốn làm gì trong giới giải trí này cũng được. Nhận quảng cáo tùy ý, không phải hàng xa xỉ thì cũng là hàng tuyến đầu, phim truyền hình, phim điện ảnh, chương trình tạp kỹ tùy ý, cát-xê chắc chắn sẽ không thấp hơn những người cùng tham gia khác. Trước khi danh tiếng của cô cạn kiệt, cô ít nhất có thể đóng thêm hai đến ba bộ phim nữa, muốn được trả bao nhiêu tiền cũng được, nhà đầu tư sẽ không từ chối.
Lục Bắc Tinh cảm thấy có kết quả như vậy, hắn đối với Liễu Tư Tư đã là khá tốt rồi.
Nhưng cô sẽ trở thành người như thế nào đây?
Hắn đi từ CCTV đến đạo diễn lớn, từ liên hoan phim đến tự mình mở công ty. Mỗi bước đi đều có quý nhân phù trợ, nhưng khi quý nhân rời đi, hắn cũng từng lo lắng bất an.
Hắn giữ vững bản tâm cho đến tận bây giờ, nhìn lại, mỗi bước đều đi rất cẩn thận.
Bây giờ hắn muốn làm quý nhân của Liễu Tư Tư, liệu cô sẽ nắm lấy tay hắn chứ?
Cô sẽ lựa chọn như thế nào?
Liễu Vi tưởng đây là lời khách sáo, nên cũng khách sáo nói: “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng.”
Nhân viên công tác đi tới gọi một tiếng: “Anh Lục, bắt đầu quay rồi.”
Lục Bắc Tinh biết đây là Lương Bình đang nhắc hắn là quay xong rồi, liền đứng dậy nói với Liễu Vi một tiếng “Tôi đi trước” rồi rời đi.
Hắn trực tiếp đi tìm Lương Bình.
Lương Bình vẫn đang xem màn hình giám sát, thấy hắn tới liền nói một cách khó chịu: “Anh nói nhảm nhiều thật đấy, quay đủ rồi mà còn chưa xuống nữa.”
Lục Bắc Tinh bảo phó đạo diễn đi trước rồi nói với Lương Bình: “Tôi muốn ký hợp đồng với Liễu Tư Tư.”
Lương Bình: “Tôi cũng muốn.”
Lục Bắc Tinh: “Vậy tôi bảo chị Điền đi thăm dò ý kiến.”
Lương Bình: “Được. Hợp đồng chúng ta đưa ra thế nào cũng tốt hơn của Gia Thế.”
Lục Bắc Tinh cầm một chai nước khoáng lên rồi vặn ra uống, gật đầu nói: “Ừ, ít nhất sẽ không ký với cô ấy hai mươi năm.”