Chương Vô Ngu gật đầu mặc nhận, thực ra nếu thật sự muốn đi thì tửu lầu đó chắc chắn không quan trọng bằng Thích Thư Vọng. 
Thích Thư Vọng đổi đề tài: “Hoài Anh còn nói năm đó nàng và mẫu phi từng liên thủ đấu khắp hậu cung, ta lại tò mò sao nàng luôn bị Tần Tu Nhan chọc tức đến mức không làm gì được?” Biểu cảm của Chương Vô Ngu rất đặc sắc, lão thái giám kia đến thì đến rồi, vậy mà còn nói mấy chuyện này làm gì. 
Nàng không vui nói: “Những kẻ trong hậu cung đều là kẻ thù, khi đấu không cần nương tay, Tần Tu Nhan chỉ là một đầu bếp nhỏ, ta đâu phải rảnh rỗi đến phát điên mà còn phải tính kế đấu với nàng ta.” 
Thẳng thắn thừa nhận một câu là vì còn coi Tần Tu Nhan là bạn tốt thì khó đến vậy sao? Nữ nhân này cực kỳ bao che, thông minh tài trí đều dùng để đối phó với người ngoài, với người nhà thì lười động não.
 Thích Thư Vọng nghĩ những năm nay có lẽ thật sự không phải giả heo ăn thịt hổ mà là lười động não, nghĩ như vậy, hắn càng nhìn nàng càng thấy đáng yêu, không nhịn được vươn nửa thân trên véo véo má hồng hào của nàng, hắn còn chưa rút tay về, Chương Vô Ngu đã nhanh chóng ra tay véo mạnh lại. 
........
Du Châu, La Dị đến sớm hơn một ngày so với dự kiến, gã không dám nghỉ ngơi, bảo lão bộc dẫn đường vội vàng đến đạo quán, gã vào cửa xong thì trước tiên sai thuộc hạ quyên góp không ít tiền hương hỏa. 
Lúc này đang là giờ dùng cơm trưa, giám viện của đạo quán dẫn La Dị đến nhà ăn. Cách một cửa sổ, vừa nhìn vào thấy có rất nhiều tiểu đạo sĩ, La Dị nhìn mà sốt ruột, gã vội hỏi: “Người nào là con ta?” 
Giám viện nói: “Vị nào chồng bát cao nhất chính là tiểu đạo sĩ tìm cha mẹ đó.” 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play