Sắc mặt Chương Vô Ngu u ám, Thích Thư Vọng gấp tờ giấy lại, hỏi: “Không nỡ sao?”
“Nói cho cùng ta cũng chẳng phải người tốt lành gì. Năm xưa nhặt nó về, thứ nhất là vừa gặp đã ưa, thứ hai là nghĩ đến chuyện về sau ngươi cánh đủ lông đủ cánh, sớm muộn cũng sẽ rời đi. Thư Văn cũng chỉ là người qua đường, e là cũng chẳng lưu lại được bao lâu. Chỉ có Thư Vấn, khi còn nhỏ chẳng biết phụ mẫu là ai, được ta nuôi lớn, nghĩ bụng nó sẽ không rời bỏ ta. Không ngờ cuối cùng lại là nó đi trước tiên.”
Lời vừa dứt, chóp mũi liền bị ai đó bắn một cái, không nhẹ không nặng. Nàng ôm lấy mũi trừng mắt nhìn người kia.
Thích Thư Vọng bất đắc dĩ: “Thì ra trong lòng nàng chẳng có chút tin tưởng gì với bọn ta. Lời này mà để hai người kia nghe thấy e là sẽ bận lòng mất.”
Vẻ mặt Chương Vô Ngu đầy lý lẽ: “Phụ mẫu ta đều đã qua đời, không người thân thích, muốn từ nhỏ nuôi một đứa trẻ lớn lên để sau này hiếu kính ta thì sao nào?”
Lòng Thích Thư Vọng khẽ chấn động. Khi xưa chỉ nghe từ miệng Tần Tu Nhan sau vụ hỏa hoạn ở tửu lâu nhà họ Chương, cả nhà biến mất trong đêm, nào ngờ lại là toàn bộ đều đã chết.
Thấy người kia không định nói thêm, Thích Thư Vọng cũng không hỏi tiếp. Nghĩ đến chuyện nàng từng không tin mình, cho rằng hắn sẽ bỏ đi, không khỏi cảm thấy uất ức, lại giơ tay lên.
Chương Vô Ngu nhanh chóng lấy tay che mũi, đắc ý liếc nhìn hắn: “Được một lần còn muốn được lần hai?”
Thích Thư Vọng thong thả búng lên trán nàng một cái:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT