Tần Tu Nhan ôn hoà nói: “Huynh tin ta, thế là đủ rồi.”
Thích Kính toan rời đi, song bị người từ sau ôm lấy.
Tần Tu Nhan vòng tay ôm lấy eo Thích Kính, má dán lên tấm lưng rộng của y, dè dặt hỏi: “Huynh đi rồi lại trở lại, là không nỡ rời xa ta phải không?”
Không nghe thấy Thích Kính hồi đáp, nước nơi mắt Tần Tu Nhan lã chã rơi xuống.
“Ta chẳng biết phải làm sao mới khiến huynh tha thứ, ngày ngày tận lực lấy lòng huynh, nơm nớp lo sợ, chỉ e huynh sẽ yêu người khác. Ta vốn là người cao ngạo, vậy mà bởi vì yêu huynh lại trở nên thấp hèn như thế.”
Hai tay đang ôm lấy eo Thích Kính bị người gỡ ra, Tần Tu Nhan khóc càng thêm dữ, nước mắt nhòa hết tầm nhìn, chỉ thấy người nọ chưa rời đi mà quay người lại.
“Bị oan uổng cũng chẳng khóc, vậy mà ta chưa nói gì nàng đã khóc như thể bị bắt nạt vậy.”
Thích Kính thở dài một tiếng, dang tay chủ động ôm lấy nàng ấy vào lòng, nhẹ hôn lên đỉnh đầu nàng ấy.
Cho dù người này từng làm chuyện tệ hại đến đâu, nhưng tâm y vẫn không thể khống chế được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT