Ngày hôm sau Tần Tu Nhan đến sớm, cùng Chương Vô Ngu ngồi trong nhã gian, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai mở miệng nói lời nào.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, cả hai liền lén đưa mắt nhìn về phía cửa. Gã sai vặt mở cửa, Thích Kính bước qua bậc cửa bước vào phòng.
Chương Vô Ngu nhẹ nhõm thở ra một hơi, cuối cùng cũng có người đến rồi, nàng thật chẳng muốn tiếp tục giả vờ uống trà để che giấu sự lúng túng nữa, bụng nàng sắp đầy nước đến nơi rồi.
Vừa thả lỏng người xong thì bụng dưới liền dâng lên cảm giác trĩu nặng. Nàng đứng dậy chảo hỏiThích Kính một tiếng rồi ra ngoài tìm nhà xí.
“Kính ca.” Tần Tu Nhan chỉnh lại trang sức, hôm nay nàng ấy đặc biệt ăn vận lộng lẫy, cực kỳ xinh đẹp động lòng người. Trên đường đi còn có một công tử thoáng thấy nửa bên mặt nàng ấy từ trong kiệu mà đuổi theo cả đoạn chỉ để xin một cái tên.
Thích Kính lạnh nhạt xa cách: “Tần cô nương.”
“Ngày trước huynh gọi ta là Nhan Nhan mà.” Tần Tu Nhan mỉm cười nhắc nhở, đầu ngón tay mềm mại lướt qua đôi mày thanh tú: “Huynh có còn nhớ, khi xưa huynh thích vẽ mày cho ta nhất. Huynh từng nói mày Thuỷ Loan là hợp với ta nhất, từ ấy ta chỉ vẽ kiểu mày ấy. Đáng tiếc vẽ mãi cũng chẳng đẹp bằng huynh vẽ.”
Thích Kính liếc mắt nhìn mày nàng ấy, thản nhiên nói: “Ta sớm đã quên sạch rồi.”
“Nhưng ta thì chưa từng quên. Lời huynh nói, chuyện huynh làm vì ta, từng việc từng lời ta đều nhớ rõ, ta chưa từng quên… Giống như tấm chân tình ta dành cho huynh, xưa nay chưa hề thay đổi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play