Phúc Bá cười ôn hòa: “Vậy là Tam công tử ném dâu, rồi lại muốn lấy đá?”
Thích Thư Vấn gật đầu, có chút rầu rĩ: “Giá mà mọc thêm vài cánh tay thì tốt. Nhị ca bảo chỉ có thần tiên mới có thể giúp được chuyện này.”
Thích Thư Văn ngáp dài: “Hôm nay dậy sớm, buồn ngủ chết đi được. Mau nói cho xong rồi giải tán đi, ta còn về ngủ bù.”
“Giờ hắn đã có chủ kiến, lời ta nói chẳng còn có trọng lượng gì. Quản gia cứ đến khách điếm Linh Lung tìm Tần cô nương, may ra đại nhân nhà các ngươi còn chịu gặp một lần.”
Chương Vô Ngu nắm tay đứa nhỏ bước vào viện, Tân Cúc theo sau.
Nàng lấy ít dâu chia cho Tân Cúc.
“Lão phu nhân, người vẫn còn giận đại nhân sao?” Tân Cúc lo lắng nói: “Nơi này dù thanh nhã nhưng vẫn kém xa tòa nhà trước kia người ở.”
Tân Cúc chẳng hiểu hết những chuyện quanh co, mà Chương Vô Ngu cũng chẳng buồn giải thích, chỉ nói ở đây thảnh thơi được nửa ngày cũng tốt.
“Đại nhân hôm nay còn sai ta mang trứng gà đến, chắc hẳn giờ cũng đang hối hận, không chừng chẳng bao lâu sẽ đón người và các công tử trở về.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play