Trong mắt Tô Xảo Nhi bỗng lóe lên tia hy vọng, mấy lần định nói lại thôi.
Chương Vô Ngu tiếp tục nhìn quanh: "Chúng ta đợi thêm chút nữa, con trai lớn của ta chắc cũng sắp đến rồi."
Tô Xảo Nhi dần ngưng khóc, nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt. Một lúc sau, nàng ấy lại lên tiếng: “Lão phu nhân, người có thể ở lại nói chuyện với ta không?”
“Ồ, kia có phải con trai ta không nhỉ?” Chương Vô Ngu ngắt lời, giả vờ nhìn xa xăm rồi quay lại thấy nàng ấy đang rưng rưng nước mắt, ánh mắt đầy buồn bã.
Nàng thở dài: “Ngươi có nói với ta cũng chẳng ích gì đâu, ta không giúp gì được cho ngươi.”
Gió lạnh thổi qua, nàng ngáp một cái, xoa mũi, liền thấy có người bước ra từ bóng tối.
“Có một con đường mà cũng đi lạc được.” Chương Vô Ngu nhận xét.
Thích Thư Vọng cởi áo khoác khoác lên vai Chương Vô Ngu, chỉnh lại áo thật kỹ, sau đó bước đến trước mặt Tô Xảo Nhi.
Tô Xảo Nhi cúi đầu thấp, khẽ gọi: “Đại nhân.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play