Ông nội anh dò hỏi cô đủ điều, gia đình, cha mẹ, thân thế… Trừ bỏ nghề nghiệp, lão nhân gia cực kì không hài lòng, còn lại cũng đành cam chịu.
Bởi vì đã lĩnh chứng, cũng không tiện phản đối.
Lão nhân gia còn đem vòng tay tặng cho cô, cho dù cuối cùng cô cũng đem vòng tay trả cho Cố Tùy. Cố Tùy rõ ràng cũng không có ý muốn cho cô, liền đem vòng tay thu trở về.
Nhưng điều này cũng cho thấy, lão nhân gia vẫn là vừa ý cô.
Đêm đó, lão nhân gia vui vẻ mở tiệc rượu. Cô nghe được mẹ mình có thể làm phẫu thuật tâm trạng cũng tốt theo nên uống không ít rượu.
Rượu vào đúng là hỏng việc.
Đêm đó.
Cô cùng Cố Tùy được bố trí ở chung phòng.
Hứa Khuynh say khướt nằm trong lòng anh.
So với cô, Cố Tùy tửu lượng tốt hơn. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên mái tóc, vài giây sau lướt xuống cánh tay, đem cô chế trụ xuống người, thấp giọng: "Muốn làm không?"
Cô bị ánh mắt anh hấp dẫn, ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Môi mỏng của anh liền chạm xuống.
Sau đó chính là một trận hỗn độn, một trận lăn lộn. Hứa Khuynh vùi mình trong ngực anh không nhịn được mà run rẩy.
Cố Tùy cúi người đem cô lật lại, khảy lên vành tai cô, từ phía sau tiến vào. Nhiệt độ ở lòng bàn tay lúc đó giống hệt như nhiệt độ ở lòng bàn tay ngay lúc này.
Làm gì có chuyện hơn người.
Cố Tùy ở trong xương cốt thực sự rất phóng đãng.
"Hửm?"
Âm thanh của anh làm Hứa Khuynh hoàn hồn, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt người nọ: "Bà rất tốt, bác sĩ nói có hi vọng hồi phục."
"Ừ." Cố Tùy gật đầu, ngón tay ở trên eo có chút làm càng, ám chỉ thật rõ ràng.
Hứa Khuynh không phải đồ ngốc, ngửi được trên người anh ta có mùi rượu, nói: "Anh có muốn uống nước không?"
Cố Tùy nhướng mày, sau đó cười nói: "Uống."
"Vào đi."
Hứa Khuynh lui về sau nửa bước, xoay người đi vào nhà. Cố Tùy đi theo phía sau, thuận tay đóng cửa.
Trong phòng có mùi hương xà phòng tắm gội nhàn nhạt, là từ người Hứa Khuynh tỏa ra.
Hứa Khuynh đi đến trước quầy nước, lấy một cái ly, cúi đầu rót nước.
Tóc dài ướt át, dáng người lả lướt ẩn ẩn hiện hiện.
Cố Tùy tiến lên ôm eo cô, mang theo mùi rượu nhàn nhạt chui đầu vào cổ cô, nói khẽ: "Sao vẫn còn ở chỗ này không chịu đổi nơi khác?"
Hứa Khuynh cầm ly nước bằng một tay, nước bên trong lắc lư nhẹ.
Cô nói: "Có thay đổi. Phòng này tôi đã mua lại, vẫn còn khoản vay mua nhà."
"À."
Anh tự do hôn như có như không trên cổ cô.
Hứa Khuynh dứt khoát buông cái ly xuống, cúi đầu, bộ dạng nhu thuận.
Ở trong giới, cô có dáng người cao gầy nhưng Cố Tùy lại cao hơn cô một cái đầu nên khi anh ôm cô, cả người cô hoàn toàn bị bao phủ.
Hứa Khuynh nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: "Đêm nay anh nhận ra tôi không?"
Cố Tùy nhéo cằm cô, đầu ngón tay hơi cọ xát vài cái. Anh cười cười rồi lấp kín môi cô, đầu lưỡi chạm nhau. Hứa Khuynh rũ mắt, trong lòng hiểu rõ.
Anh ấy không nhận ra.
Cho nên tại sao lại đuổi theo đến đây.
Có lẽ là trợ lý nhắc nhở.
Lúc ấy, trợ lý ở tiệc rượu nhìn cô vài cái, muốn nói nhưng lại thôi.
Phòng kín chỉ có thanh âm hai người.
Trên sô pha, Hứa Khuynh mềm mại ôm lấy cổ Cố Tùy, cúi đầu hôn môi cùng anh. Anh có chút bá đạo, lại có chút hư hỏng, giống hệt như 3 năm trước, không nói ra nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ mà làm.
Cảm giác quen thuộc.
Hứa Khuynh cắn môi mỏng của anh.
Anh khẽ cười.
Sau khi xong việc, hai người tắm rửa sạch sẽ.
Trời đã sáng, Hứa Khuynh nằm trên giường mơ màng ngủ, mơ hồ nghe thấy anh dựa vào cửa sổ bên kia gọi điện thoại.
Mười mấy phút sau.
Mép giường sụp xuống.
Ngón tay thon dài của Cố Tùy vuốt nhẹ trên đầu Hứa Khuynh, thấp giọng nói: "Tôi đi trước."
"Cứ ngủ đi."
Hứa Khuynh không nghe anh, bước xuống giường xỏ dép.
Cố Tùy thong thả mà cài cúc áo sơ mi, đeo đồng hồ lên cổ tay.
Đi ra tới cửa, anh nhìn cô, sau đó nói: "Nhớ ăn bữa sáng."
Hứa Khuynh ngáp mấy cái rồi gật đầu.
Cố Tùy đi ra cửa lớn, nghiêng người dựa vào cửa nhìn theo hướng thang máy, mà lúc này thang máy cũng đúng lúc mở ra.
Tô Tuyết cầm theo bữa sáng từ thang máy bước ra, gặp phải Cố Tùy. Cô trợn mắt, ngay khi nhận ra anh ta đang dựa vào cửa nhà Hứa Khuynh mắt càng trợn lớn hơn nữa.
Cố Tùy nhàn nhạt cho Tô Tuyết một cái liếc mắt sau đó đi vào thang máy, sửa sang cổ áo sơ mi rồi nhìn về hướng Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh gật đầu với anh.
Tô Tuyết vọt ngay tới trước mặt Hứa Khuynh, chờ cửa thang máy đóng lại, lập tức nói: "Em… em… em… Hai người… hai người… Anh… anh… anh ta… là Cố Tùy đó! Có phải hay không? Gương mặt đó chị thấy một lần liền không thể quên được, Hứa Khuynh —-"
Nói tới đây, cô hốt hoảng mà nhìn đến dấu hôn trên cổ Hứa Khuynh, Tô Tuyết khiếp sợ mà hét to.
Hứa Khuynh hơi khom lưng, ngón tay đặt trên môi: "Suỵt –---"
"Em đã ngủ với Cố Tùy."
Tô Tuyết xanh xám mặt mũi.
Mà ngay lúc này, người đàn ông cao lớn tuấn dật nọ đã đi bất ngờ quay lại.
Cố Tùy vừa đi vừa xắn tay áo, bước chân nhẹ bỗng không phát ra tiếng động, đến gần trong gang tấc.
Tô Tuyết vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt của anh ta.
Hứa Khuynh cũng quay đầu theo.
Cố Tùy nhìn cô. Vài giây sau, ngón tay chỉ vào nhà, nói: "Tôi để quên điện thoại."
Hứa Khuynh hơi hơi mỉm cười, làm động tác "mời".