Edit: Dứa đại ca
Thẩm Hoài bưng bát đĩa đi ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu: “Ăn cơm thôi.” Úc Bạch im lặng đi tới, cầm đũa bắt đầu ăn.
Trên thực tế, Thẩm Hoài đối với cậu rất tốt, tốt đến mức không có gì để nói. Anh sẽ dịu dàng chăm sóc cậu, nấu ăn cho cậu, thậm chí còn giúp cậu tập trung học những chỗ trọng điểm trước kỳ thi. Ngoại trừ tính chiếm hữu biến thái kia của anh ra thì ở thế giới này, anh là người duy nhất đối xử tốt như vậy với cậu.
Trái tim của Úc Bạch cũng không phải làm bằng sắt đá, cậu chỉ có thể nhắc đi nhắc lại bản thân nhiều lần rằng việc ở cùng với Thẩm Hoài là không đúng. Thẩm Hoài nhìn Úc Bạch hơi nhíu mày và đôi mắt bối rối, anh nhếch khóe miệng lên. Anh cũng không vội, anh tin Úc Bạch rồi sẽ chấp nhận mình.
Ăn cơm xong, Úc Bạch giật giật khóe miệng từ chối yêu cầu cậu ở lại ngủ qua đêm của Thẩm Hoài hay mong muốn được đưa cậu về nhà, cậu bỏ lại bóng dáng cô đơn của Thẩm Hoài rồi chậm rãi tự mình đi về.
Đùa chắc, sao cậu dám ở lại ngủ qua đêm vào thời điểm này để Thẩm Hoài có cơ hội đến gần cơ chứ? Nếu anh nhân cơ hội tiến sâu hơn thì làm sao bây giờ? Ở thời điểm nhạy cảm như này, chỉ cần cậu không cẩn thận chút rồi dần chìm đắm thì biết làm sao?
Ở chung với Thẩm Hoài lâu như vậy, cậu cũng có chút hiểu được tính cách của anh. Trái tim anh lạnh lẽo, anh có thể phá hủy đi những thứ không quan trọng với mình, trong xương cốt tràn đầy ác ý đối với thế giới này. Tính chiếm hữu rất mạnh, không chiếm được thì thà phá hủy còn hơn.
Úc Bạch thở phào ra một hơi, may là cậu và Thẩm Hoài không đứng ở hai phía đối lập, vậy thì cậu cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh giống như Lâm Úc Bạch trước đây. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Mà bây giờ người ta lại không muốn trả thù, người ta chỉ muốn chính cậu và trái tim của cậu mà thôi. Bây giờ cậu nên làm gì đây?
Vào lúc cậu còn chưa phản ứng lại, cậu đã cảm nhận được một lực kéo rất lớn từ cổ tay truyền đến. Trên tay trống không, cả người bị kéo xuống đất. Phản ứng đầu tiên là lập tức quay đầu chạy đuổi theo.
Chết tiệt, cái túi đó vẫn còn đựng tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt của cậu đấy, bên trong còn có một số giấy tờ linh tinh khác. Được cái cơ thể này quá kém, chạy quá lâu sẽ bị hụt hơi, thực sự là cản trở mà!
Nhưng tình tiết này là sao vậy, người bị cướp không phải là Thẩm Hoài à? Sao giờ lại biến thành cậu chứ? Hệ thống à, mày mau đi ra đây giải thích rõ ràng cho tao!
Đợi đến khi cậu đuổi đến phía trước thì tên trộm đã chạy mất, Thẩm Hoài một tay cầm cái túi, tay kia thì có máu chảy ra. Anh thấy cậu chạy tới thì mỉm cười với cậu.
Đột nhiên, Úc Bạch cảm thấy mũi có chút cay cay, mặc dù những thứ đó rất quan trọng nhưng mấy thứ đó cũng không đáng để Thẩm Hoài bị thương như vậy. Sau này anh sẽ lớn mạnh như vậy, sẽ không ai có thể đuổi kịp bước chân của anh, cần gì phải vì một người như cậu mà làm như vậy chứ?
Thẩm Hoài đợi cậu đến gần còn cố ý giải thích: “Tôi vừa xuống tầng mua chút đồ thì thấy tên trộm kia cầm theo túi của cậu rồi bỏ chạy, nên tôi mới cướp lại nó cho cậu.”
Anh lại chỉ thấy Úc Bạch ngơ ngác nhìn về miệng vết thương trên cánh tay mình, anh giật giật khóe miệng: “Không sao đâu, chỉ là một vết cắt nhỏ thôi, không đau.”
Thẩm Hoài thấy cậu nhìn mình lâu như vậy cũng không nói gì, anh đang định mở miệng nói chuyện thì đã bị Úc Bạch ôm chặt vào lòng. Chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cậu: “Rất xin lỗi, vì đã khiến cậu thích tôi như thế này.”
Cái gì mà đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời đi cơ chứ, chẳng qua cậu chỉ đang nói dối mà thôi. Cậu chỉ lo đến lúc đó bản thân sẽ không buông bỏ được, sẽ hoài niệm, sẽ đau lòng, vậy thà cắt đứt sớm còn hơn.
Thẩm Hoài sờ đầu cậu nói: “Cậu như vậy mới là cậu tốt nhất, trong mắt tôi, cậu là độc nhất vô nhị. Tôi muốn cho cậu tất cả những thứ tốt nhất trên đời.”
Ai bảo cậu là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của tôi cơ chứ? Là cậu cho tôi sự ấm áp, là cậu nói chuyện với tôi, nói với tôi là cậu sẽ luôn ở bên cạnh tôi. Cũng là cậu nấu cơm cho tôi, khiến tôi cảm thấy nơi đó vẫn là nhà của mình.
Cho dù điểm khởi đầu của mọi thứ có khác với những gì bản thân mong đợi, nhưng chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi thì đã được rồi. Chỉ cần có thể nhìn thấy cậu, nghe thấy giọng nói của cậu, để cậu hoàn toàn in lên dấu vết với tôi, để cậu hoàn toàn thuộc về tôi thì đã tốt rồi.
“Úc Bạch,” Thẩm Hoài cười nói: “Sau này cậu nấu cơm cho tôi ăn đi.” Anh cảm giác được người trong ngực nhẹ nhàng gật đầu đến mức khó có thể phát hiện ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ như vậy coi như đã ở bên nhau rồi đúng không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thẩm Hoài tối sầm lại, anh ôm Úc Bạch chặt hơn một chút, sau này còn có rất nhiều việc phải làm.