Sau vụ náo loạn, phải gần chín giờ mới bắt đầu ăn tối.
Mặc dù ông chủ khoe khoang công lao ký kết với đạo diễn Cao hoàn toàn nhờ vào công sức của mình, nhưng đạo diễn Cao cũng không phải chỉ là đạo diễn ký hợp đồng của công ty, Dụ Văn biết ít nhiều về kiến thức thương mại, cá nhân anh cho rằng những người sở hữu cổ phần của công ty như này, không thể coi là đồng nghiệp được, dù thế nào cũng là sếp tổng thứ hai của mình.
Trên bàn ăn chỉ có thầy Tạ với anh là cùng chung chiến tuyến, Dụ Văn âm thầm kéo ghế mình đến ngồi cạnh Tạ Hạc Ngữ.
"Thầy Tạ, vừa học vừa làm việc tại công ty, hẳn là vất vả lắm nhỉ?" Cuộc cãi vã của mấy người đàn ông trung niên anh không chen miệng vào nổi, anh chống cằm một cách chán chường, quay sang trò chuyện với Tạ Hạc Ngữ.
"Vẫn ổn."
"Thầy Tạ năm nay là sinh viên năm hai nhỉ? Chương trình học chắc chẳng nhẹ nhàng mấy."
"Ừ."
"Thầy Tạ học ngành gì vậy?"
"Chuyên ngành IT."
"Woa." Dụ Văn đập tay: "Chẳng liên quan gì đến giới giải trí cả."
Đúng thật là, kéo hẳn nhân tài như này đến làm việc, ông chủ định để cậu sau này trở thành hacker, đấu lại với fan cuồng trên mạng à?
Tài năng có vẻ đặt không đúng chỗ rồi.
"Ừ, tôi quen rồi."
Dụ Văn cúi đầu xuống uống một ngụm nước cam, anh chóp chép miệng, sau đó lại đặt cốc nước trở lại chỗ cũ.
Vị quá ngọt, không ngon.
Yên lặng thêm một chút, anh vẫn không kiềm chế được quay đầu lại hỏi Tạ Hạc Ngữ: "Quen rồi có nghĩa là...?"
Tạ Hạc Ngữ ngước mắt nhìn anh, như suy nghĩ gì đó, dường như đang cân nhắc câu từ.
"Người nhà tôi thường hay có mấy dự tính bất ngờ, và người thực hiện những dự tính đó, thường sẽ là tôi."
"... Dám hỏi cậu một câu, nhà cậu có mấy người thế?"
"Nếu tính cả cô với dì thì có nhiều lắm."
Dụ Văn im lặng một lúc, chân thành khen ngợi: "Đỉnh ghê."
Thầy Tạ của bọn họ, cực nhọc vất vả nâng đỡ cả một dòng họ lớn!
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lúc quay về vẫn do Tạ Hạc Ngữ tiễn anh về.
Ông chủ hơi ngà ngà say xuống dưới lầu để tiễn bọn họ, cười: "Hê hê hê hê hê, Tiểu Dụ..."
"Tiểu Dụ đây ạ."
Tạ Gia Mậu ợ một hơi rượu, vẫy tay với Dụ Văn, cứ như kẻ trộm thì thầm sát tai anh: "Tôi có một tin vui len lét nói cho cậu biết..."
Dụ Văn hào hứng: "Tin vui gì?"
"Bộ phim tiếp theo của Cao Khai Vũ, tôi đã nói chuyện với ông ấy rồi, sẽ thiết lập một vai phụ thu hút cho cậu..."
"Ôi trời, thiết lập riêng ư."
"Đợi khi nào phim được chiếu, đảm bảo cậu sẽ nổi như cồn!"
"Omg! Nổi như cồn!"
"Hê hê hê cơ mà..." Ông chủ sờ gáy, ngường ngùng nói: "Bộ phim tiếp theo ít nhất phải đợi ba đến bốn tháng nữa, thời gian tới này tôi còn phải phụ lão Cao một tay, không có thời gian xếp việc cho cậu, có khả năng là cậu, ợ… phải ở nhà một thời gian khá lâu đấy."
Dụ Văn nhìn ông ấy chằm chằm.
Anh cảm thấy ông chủ khá có tiềm năng trở thành chim báo tin vui, mỗi lần vừa nói chuyện kiểu này là y như rằng lập tức sẽ có công việc.
Tối ngày hôm đó, Dụ Văn nhận được phần việc mới.
Là buổi livestream trợ giúp nông dân.
Anh mở điện thoại lên liếc một cái, thế mà lại là Sở Hàm vì để cảm ơn lần mở lời giải vây hồi trước của anh, tình nguyện giảm thấp giá thù lao, dẫn anh đến phòng phát sóng trực tiếp.
Tuy rằng là livestream công ích, nhưng độ hưởng ứng, các nền tảng vô cùng coi trọng đợt phát sóng trực tiếp lần này.
Độ nhận diện của đợt phát sóng trực tiếp lần này tương đối khả quan.
Dụ Văn cũng không ngờ tới mình chỉ thuận miệng nói hai ba câu, Sở Hàm lại có thể ghi nhớ lâu như vậy, nhân vật chính đúng là có chấp niệm với việc trả ơn.
Anh ngoan ngoãn gửi một tin nhắn cảm ơn cho Sở Hàm.
Sau đó anh rà soát qua một lượt hợp đồng, ngay giây phút nhìn thấy mặt hàng phải phát sóng trực tiếp trợ giúp nông sản chủ yếu là gì, lòng vốn đang bình tâm như vại liền sụp đổ…
Quýt mật.
Anh nhắm nghiền mắt lại.
Đời coi như đi tong.
-
Buổi phát sóng trực tiếp trợ giúp nông sản được chọn vào cuối tuần, vào lúc lượt xem tương tác cao nhất.
Địa điểm livestream là tại vườn quýt, ở một thành phố khác khá xa, công ty sẽ thanh toán vé máy bay với nơi ở, không cần Dụ Văn phải lo lắng, giờ anh chỉ cần lo xem lúc đang livestream liệu có làm ra vẻ mặt khổ sở rồi dỡ hộ luôn cái biển hiệu của bác chủ vườn hay không.
Sở Hàm đã đến từ lâu, cậu ấy không giỏi xã giao, nhưng dù sao cậu ấy cũng đóng vai trò là người làm cầu nối, giờ đây đang phải ngắc ngữ ấm úng giới thiệu mấy vị cấp cao với Dụ Văn, cố gắng mở rộng mạng lưới giao thiệp giúp anh.
Dụ Văn luôn giữ nụ cười trên môi cùng cậu ấy chào hỏi hết một lượt, cái câu "Tôi không livestream có được không vậy" bị sự chân thành này nghẹn ứ trong cổ họng.
Giờ phút này mà buông xuôi tất cả thì khác nào tội đồ.
Tổng cộng có bốn người livestream, một người dẫn một người pha trò, hai người còn lại phụ trách ăn quýt làm nền.
Dụ Văn không muốn ăn quýt, nhưng cũng không tiện tranh tài nguyên với hai người trước mặt, cho dù có muốn anh cũng giành không lại, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân làm được chắc chỉ có mỗi bóc vỏ quýt thôi.
Người đảm nhận làm nền còn lại mặt mũi khá ổn, là một chàng trai có vẻ đẹp phi giới tính, hẳn là cũng là người mới được nâng đỡ vào để tăng độ nhận diện, trước khi livestream Dụ Văn bắt tay với cậu ấy, nhờ vả: "Lát nữa phải nhờ vào cậu rồi."
Người đứng làm nền nọ lơ mơ không hiểu gì gãi sau gáy, nở nụ cười thiện chí đáp lại anh.
Hai giờ chiều, bắt đầu tiến hành livestream.
"Xin chào tất cả mọi người, chào mừng đến với buổi livestream xx, tôi là diễn viên Sở Hàm..." Sở Hàm theo trình tự từng bước, có hơi cứng nhắc chào hỏi người xem.
Người phụ họa bên cạnh là nhân viên công tác do chương trình sắp xếp, rất giỏi khuấy động bầu không khí,
Chỉ hai ba phút liến thoắt mấy câu hóm hỉnh lập tức bão bình luận đã trở nên sôi động.
"Các tình yêu có câu hỏi gì có thể nhắn ngay ở trên phần bình luận, có ngọt không ạ? Đương nhiên là ngọt rồi, tin tưởng chúng tôi tin vào bác chủ vườn, mấy mẫu mã xấu đều sẽ không đem ra bán đâu, mấy quả mà mọi người đang thấy với mấy quả được đưa đến tay mọi người đảm bảo sẽ luôn là những quả ngon nhất..."
Anh ta vừa nói vừa bóc một quả quýt, Sở Hàm cũng phụ họa bóc theo một quả quýt ăn từ từ, thỉnh thoảng ra sức gật đầu.
[Ôi bé cưng của tôi, đáng yêu quá đi.]
[Ăn đến độ phồng cả hai má lên, có ai hiểu được cảm giác này không trời.]
[Chủ phòng cho xem cơ bụng đi.] ( truyện trên app T Y T )
[Đến thành phố xx mất mấy ngày thế?]
[Có bảo hiểm đền bù quả không ngọt không, người sợ chua cần gấp.]
Sở Hàm nhìn bình luận bị chọc cho xấu hổ mím môi cười, từng câu hỏi liên quan đến mặt hàng đều được nghiêm túc đáp lại.
Chủ phòng đang chăm chỉ làm việc, người làm nền phía sau cũng bận rộn không kém.
Dụ Văn thuần thục bóc nguyên cả một quả quýt, tỉ mỉ lột mấy sợi xơ bên ngoài ra, điệu bộ như kính dâng ngọc tỷ lên đưa sang cho đồng nghiệp bên cạnh.
Đồng nghiệp cảm động vô cùng, ánh mắt nghẹn ngào.
Trước khi vào ngành này cậu ấy đã từng nghe qua giới giải trí cực kì phức tạp, trong mắt mọi người ai ai cũng chỉ nhìn thấy lợi ích, hóa ra tất cả cũng chỉ là lời đồn, người bạn bèo nước gặp nhau trước mặt này nhiệt tình không có chỗ nào chê.
Cậu ấy đón lấy quả quýt cứ như cung kích nhận thánh chỉ, cẩn thận nếm thử từng múi quýt, giống như đang cảm nhận chân lý đời người.
[A...]
[Hai người phía sau, ai theo dõi mới biết hai người đang bán quýt, ai mà không biết còn tưởng rằng hai người đang kết nghĩa vườn đào cơ đấy.]
[Tuy rằng khác họ, nhưng nguyện kết nghĩa anh em, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm...]
[Xuất hiện rồi! Người tốt bụng trên mạng!]
[Kết bái đi, tôi vừa hỏi nhóm fan mẹ, họ đồng ý rồi.]
Dụ Văn không để tâm, chỗ anh đứng không nhìn rõ mấy bình luận xuất hiện chớp nhoáng, cùng lắm chỉ có thể nhìn rõ hai từ mấu chốt, lúc mở livestream nhớ theo dõi, tiếp đó anh cảm thấy bản thân chỉ góp mặt làm nền phía sau nền không để ý nữa.
Người làm nền phụ hoạ còn lại họ Lý, mọi người đều gọi cậu ấy là Tiểu Lý. Tiểu Lý cũng giống Dụ Văn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không để ý bất cứ thông tin gì bên ngoài.
Tổ chương trình thấy bình luận mọi người nói trêu, bầu không khí ngay lập tức thư giãn, hơn nữa nhìn có vẻ như Sở Hàm không có ý kiến gì, nếu như không phải có nhân viên công tác ngăn cản, anh ấy thậm chí còn định gọi Dụ Văn lên phía trước.
Dụ Văn tập trung lột vỏ, Tiểu Lý nghiêm túc tập trung ăn.
Hơn nửa tiếng trôi qua.
Dụ Văn vẫn y như cũ cẩn thận lột vỏ từng quả quýt, Tiểu Lý mỗi lần chạm mắt anh, vẻ mặt sẽ càng thêm vài phần kính trọng, cứ như là thứ cậu ấy đón lấy không phải một quả quýt mà là một phần tình cảm sâu nặng vậy.
[Để ý kìa, anh trai ăn quýt mặt sắp vàng luôn rồi.]
[Bé ngốc ơi! Đừng có đút nữa!]
[Con trai cả mới nhận vơ trên mạng đang tấn công con trai thứ tôi mới nhận vơ.]
[Hai người đang phải chạy Kpi à ...]
[Tôi mua! Tôi mua được chưa hả trời? Ôi trời ạ, ông đây phải báo cảnh sát bắt mấy người lại!]
Trông thấy phần bình luận bàn tán hơi lạc đề, nhân viên công tác phụ họa tỏ ý gọi hai người phía sau tiến lên trước tự giới thiệu bản thân.
"Hả?" Dụ Văn trợn mắt tròn xoe.
Sở Hàm ra hiệu anh nhìn mục bình luận.
Dụ Văn áp mặt sát trước màn chiếu, lông mi dày uốn cong chớp chớp, vẽ thành một đường bóng mờ dưới mí mắt, nốt ruồi son cạnh đuôi mắt càng tô điểm thêm vẻ quyến rũ mê người cho khuôn mặt ngây thơ này.
Trong sáng đi đôi với dục vọng, thuần khiết mà lại mê đắm lòng người.
Một loạt bình luận [Bé ngốc] đột nhiên im hơi lặng tiếng biến mất, sau một chuỗi dài [...] xuất hiện một dòng [Hi, vợ ơi.]
Vốn dĩ được gọi là nhân vật làm nền là bởi vì không quay đến, góc độ cũng không rõ, trước ống kính livestream chỉ có thể nhìn sơ qua hẳn anh là một người có nét đẹp thanh tú.
Nhưng khi khuôn mặt này đột ngột tiến gần tới trước ống kính, sức ảnh hưởng lại vô cùng lớn.
[Cậu tên gì thế? Trẫm hỏi cậu tên là gì!]
[Phong làm Phi, tối nay đến thị tẫm!]
[Anh ơi anh biết không, từ nhỏ em đã không có vợ...]
[Cậu có thích người Tây không? Hả? Nói gì đi mà.]
"Tôi tên Dụ Văn, chữ Dụ trong Gia Dụ Hộ Diểu, chữ Văn trong Văn Sở Dị Văn. Lần đầu gặp mặt mà đã phải thị tẫm rồi sao? Như vậy không thích hợp lắm đâu Hoàng Thượng à. Tôi cũng chưa có vợ, từ nhỏ tôi đã không có vợ. Không thích người nước ngoài, thích Hung Nô, người Hung Nô dáng dấp to cao…"
Dụ Văn một tay chống cằm, cái miệng nhỏ liến thoắng đáp lại, thong thả như đang trò chuyện với bạn bè thường ngày.
Mấu chốt là câu nào câu nấy anh đều có thể đối đáp trôi chảy, Sở Hàm ngạc nhiên trợn tròn mắt.
[Đây là Hoàng hậu của Trẫm! Đây là Hoàng hậu của Trẫm!]
[Uyển Uyển đúng là hiền thục như hoa lan, am hiểu thi thư.]
[Nhìn cậu lột vỏ quýt lâu vậy, tôi còn tưởng cậu là trái quýt tinh, không ngờ cậu còn biết lên mạng.]
[Lầu trên nói gì vậy, có trái quýt tinh nào tự lột vỏ mình dâng cho người khác ăn cơ chứ?]
[Tôi mua năm cân! Chúng ta tâm sự chút, chị đây thích kiểu Sweetheart như cậu.]
"Haiz." Khi đọc đến câu cuối cùng, hai tay Dụ Văn bắt chéo, nghiêm túc đáp lại: "Không, thần xin rút lui trước, lần rút lui này sẽ suốt đời."
[Cứu...]
[Ai dạy cậu ấy mấy câu đùa tếu này thế?]
[Cậu ấy còn trịnh trọng đáp lại chứ đùa...]
[Thứ cho tôi nói thẳng, Tử Hàm nhà tôi bây giờ nói chuyện như thế này, mọi người tại đây đều có trách nhiệm.]
[Thế giới là một Tử Hàm siêu to.]
"Vậy tôi quay về bóc quýt tiếp đây, cảm ơn sự quan tâm của mọi người nha." Cướp spotlight của người khác là một hành động EQ thấp, Dụ Văn hiểu rõ vị trí của mình, nghiêm túc chào khán giả một cái, rồi quay lại phía sau, lấy một đống quýt từ trong giỏ ra ôm trong tay.
Một đống to.
Hồn Tiểu Lý đã bay mất một nửa, vẫn đang chờ được đút ăn.
Khán giả trong phòng phát sóng không bình tĩnh được nữa.
[Mau ngăn cậu ấy ngăn cậu ấy lại! Khéo khiến vợ thứ hai của tôi ăn đến chết mất!]
[Đồ ngốc... Vợ cả ơi cậu mau quay lại đi!]
[Cậu xem đi sắc mặt cậu ấy đã thế nào rồi! Vẫn còn đút nữa!]
[Mọi người không cần lo, tôi đã gọi điện thoại rồi.]
[Gọi điện thoại cho chương trình à?]
[Không, gọi điện thoại cho xe cấp cứu.]