Vào lúc chập tối, Dụ Văn lại nhận được tin nhắn của Tạ Hạc Ngữ.
Địa vị trong giới của nam nữ chính tương đối cao, có nhà và xe do công ty bố trí, ngoại trừ bọn họ ra thì các nghệ sĩ và nhân viên công tác đều được đồng nhất sắp xếp ở một khách sạn cách địa điểm quay không xa. Dụ Văn đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Hôm nay không có công việc của anh nên có thể sớm kết thúc công việc, vừa mới ở sạp bán hàng lề đường mua một túi hoa quả, màn hình thoáng báo tới một đoạn tin nhắn.
[Vừa mới tan học, bây giờ tới đón anh liền, sẽ hơi muộn chút, xin lỗi.]
Dòng tin nhắn ngắn cũn, nội dung truyền đạt lại rất nhiều.
Dụ Văn đứng dưới ánh đèn đường chau mày suy ngẫm, lần đầu không theo kịp mạch suy nghĩ với thầy Tạ, anh còn lâu mới chịu thừa nhận giữa mình với sinh viên đại học có khoảng cách thế hệ, tin chắc rằng trong này có tin xấu.
Dụ Văn: [Cảm ơn cậu, người tốt, nhưng Tiểu Dụ từ địa điểm quay đến khách sạn cũng chỉ mất có mười phút đi bộ thôi.]
Vì để tỏ ra không quá cứng nhắc, ngay sau đó anh còn gửi thêm hai icon:
[Bé mèo chạy bạt mạng.jpg]
[Bé mèo chạy nước rút. jpg]
Tạ Hạc Ngữ: [Tạ Gia Mậu bảo tôi đón anh đi liên hoan, chưa nói với anh sao?]
Dụ Văn thoát ra vào khung chat với sếp xác nhận lại, nói chắc như đinh đóng cột: [Không tiết lộ một từ nào.]
Miệng của sếp đúng là kín như bưng.
Lăn lộn trong giới giải trí làm cái gì, nên lăn lộn trong ngành đặc công mới đúng.
Đợi mấy phút, khung chat không hiện thêm tin nhắn mới nào, Dụ Văn đoán hẳn là Tạ Hạc Ngữ đang đơ người, ở đầu mục hiện dấu ba chấm trong cuộc trò chuyện với sếp. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Anh đứng tại chỗ chờ đợi, mặc dù ông chủ quên mất thông báo cho người trong cuộc, nhưng tin nhắn của Tạ Hạc Ngữ gửi đến rất đúng lúc, chắc chắn là đang trên đường tới rồi.
Quả nhiên chẳng đợi bao lâu, Tạ Gia Mậu gọi điện thoại đến: "Tiểu Dụ à, xin lỗi xin lỗi, quên mất nói với cậu, cậu không bận chuyện gì đâu nhỉ, đến đây ăn bữa cơm đi..."
Ông chủ tràn trề nhiệt huyết, hân hoan hứng khởi hướng tới tương lai, chỉ với công sức đôi ba câu, Truyền thông Tinh Quang đã lọt top danh sách 500 công ty hàng đầu thế giới.
Quả thực ông ấy luôn có những quyết định sáng suốt, bữa tiệc cũng được quyết định vào phút chót, qua cách nói chuyện thì có thể nghe ra được đây là buổi tụ tập nội bộ trong công ty.
Cơ mà ông chủ này thực sự rất tận tâm, mỗi tháng cung cấp đầy đủ bảo hiểm xã hội và phúc lợi lại còn cung cấp thêm chỗ ở miễn phí!
Dụ Văn còn có thể nói gì, cuối cùng vẫn phải niềm nở mà tha thứ cho ông ấy thôi!
-
Anh đứng dưới ánh đèn đường đợi Tạ Hạc Ngữ, rảnh rỗi nhàm chán bèn lột một quả quýt. Lúc Tạ Hạc Ngữ đến nơi anh bị vị quýt chua làm cho cau có mặt mày, khuôn mặt tinh xảo như bước ra từ truyện nhăn nhúm lại.
Tạ Hạc Ngữ: "...Sao thế?"
Dụ Văn ngồi xổm bên đường, bàn tay siết lại thành nắm đấm, vẻ mặt bị che lấp dưới màn đêm, không nhìn rõ.
"Tôi hình như sắp chết đến nơi rồi ..." Phải đến tận một lúc lâu sau, anh mới thốt ra được câu, mắt ươn ướt ngước nhìn lên: "Chua chết đi được!"
Tạ Hạc Ngữ: "..."
Tạ Hạc Ngữ vừa từ trường học đến, cậu mặc một chiếc áo phông đơn giản, cổ áo để lộ ra đường quai xanh mảnh mai, tóc rối bù, đứng chắn trước mặt trông như lùm cây tùng.
Hiếm khi thấy cậu không bối rối, theo vô thức sờ vào túi, hai tay trống rỗng đút vào rồi lại bỏ ra, sau đó quay lại xe tìm một viên kẹo bạc hà thanh mát.
Trên đường quay về, Dụ Văn luôn ngậm kẹo, không mở túi nilon đựng hoa quả lần nào cả.
Trước khi mua rõ ràng anh đã nếm thử rồi, ông chủ thề thốt vỗ ngực đảm bảo quả nào cũng đều ngọt lịm.
Ôi là trời, anh phải đi tố cáo tóm cái tên lừa đảo này lại!
Tuy rằng tính cách anh thoải mái, nhưng trong phương diện đời sống hàng ngày thực ra Dụ Văn hơi khó tính, dù sao thì anh cũng được tính là được cưng chiều từ nhỏ.
Chỉ nói riêng về khoản ăn uống.
Không ăn rau mùi, bất kể món ăn nào có rau mùi thì đều không ăn. Trong đồ ăn có thể bỏ hành gừng tỏi, nhưng không được để anh nhìn thấy hành gừng tỏi. Rau củ bắt buộc phải tươi mới. Không thích ăn thịt, nhất là thịt lợn và thịt bò, trái cây phải mọng nước, không được ngọt quá, cũng không được chua quá, cũng không được quá nhạt nhẽo...
Cực kì kén chọn, cũng vì thế mà bị mẹ với chị cho ăn đánh không biết bao lần.
Chỉ có mấy loại hoa quả là anh chịu ăn - Quýt không chua, phần đầu dâu tây, vốn dĩ không nhiều, anh cảm thấy lần bị lừa thê thảm này đã tạo ra ám ảnh tâm lý trong lòng nên quyết định đến tận tháng sau sẽ không ăn hoa quả nữa.
Chốt vậy đi.
Lúc đợi đèn đỏ, ánh mắt của Tạ Hạc Ngữ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, Dụ Văn không hẹn trước chạm ánh mắt với cậu, ngay lập tức thấy cả người rùng mình, có cảm giác chột dạ cứ như bị sứ giả chính nghĩa để mắt tới vậy.
"Có phải là anh... Kén ăn?"
Dụ Văn: "Tuyệt đối không có chuyện đó."
"À."
Tạ Hạc Ngữ không vặn hỏi lại, lúc này Dụ Văn mới cảm thấy yên tâm.
Trên đường đi ông chủ gọi điện đến, Tạ Hạc Ngữ mở loa lên, Tạ Gia Mậu đang đi siêu thị, đang lải nhải hỏi nên mua đồ gì để nấu, ở cạnh còn có một giọng nói gắt gỏng, nghe rất quen tai.
"Có kiêng khem gì không?"
Hỏi đúng một câu không đầu không cuối, Dụ Văn ngẩn người ra một lúc mới nhận ra là đang hỏi mình.
Anh do dự một lúc, uyển chuyển đáp lại: "Khá nhiều đó..."
Đối phương im lặng.
Sau khi đi qua đèn đỏ, xe dừng trước vỉa hè, Tạ Hạc Ngữ cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn.
Điện thoại Dụ Văn rung lên.
"Thực đơn tối nay, thêm món anh thích ăn vào, kiêng khem gì có thể viết vào mặt sau."
Người tốt quá thể.
Dụ Văn cảm động trước sự kỹ tính của thầy Tạ.
Cũng chính vào giây phút này, đơn phương nâng mối quan hệ hữu nghị giữa đôi bên lên mức không thể mong đợi hơn.
Dụ Văn viết xóa chỉnh sửa một hồi, cố gắng hết sức không làm ảnh hưởng đến người khác mà vẫn thỏa mãn được cái dạ dày quý báu của bản thân.
Tạ Hạc Ngữ kéo đoạn tin nhắn xuống, chỉ nhìn qua "Luận văn kiêng khem" của anh một cái, thẳng tay xóa luôn bốn năm món ăn đang có trong thực đơn.
Ông chủ ở đầu dây bên kia càm ràm, không vừa lòng với thực đơn đã pass.
Thầy Tạ nói ngắn gọn: "Thầy Dụ kén ăn."
Dụ Văn: "..."
"Gì cơ? Kén ăn? Có nghiêm trọng không?" Giọng điệu của Tạ Gia Mậu không bình thường: "Để ảnh hưởng đến sức khỏe là không được đâu, quay về thì cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe."
Dụ Văn từ từ nhắm mắt lại.
Tim treo lơ lửng, giờ ngừng đập hẳn luôn rồi.
-
Kén ăn sẽ kéo theo một vài bệnh vặt, không nghiêm trọng - Dụ Văn quyết định đợi lát nữa sẽ cứ nói như vậy với ông chủ.
Nhưng hiện giờ, anh cần một lời giải thích của Tạ Hạc Ngữ trước.
Cậu ấy đang nhắm vào tôi đó! Ông chủ! Tố cáo!
Quản lý hình thể của nghệ sĩ là một phần được kí trong hợp đồng, chỉ trích anh kén ăn với chỉ trích anh vi phạm hợp đồng thì có gì khác nhau đâu!
Đều làm culi cho tư bản việc gì phải làm khó nhau cơ chứ!
Tạ Hạc Ngữ nhìn thẳng, ánh đèn đường thành phố hắt lên gương mặt cậu, tô vẽ gò má cao thanh thoát thêm phần hút mắt —— Cậu không chỉ không hề có tí cảm giác tội lỗi nào, còn ung dung phô ra dáng vẻ điển trai.
Dụ Văn ôm lấy túi quýt tức anh ách, trước khi trách móc chửi bới, anh phải hàn huyên với Tạ Hạc Ngữ về vài chủ đề của người trưởng thành đã, phá vỡ phòng thủ sao cho chuẩn xác.
"Thầy Tạ sao nhìn ra được tôi kén ăn vậy?"
"Người có vị giác nhạy bén, đều hay kén ăn."
"Ồ, vậy tiền lương của thầy Tạ bao nhiêu thế?"
"..."
Hãy run sợ đi! Đây là chủ đề xã giao tàn khốc dành cho người trưởng thành đó!
Ngờ đâu Tạ Hạc Ngữ liếc mắt nhìn anh một cái, giống như rất ngạc nhiên, ngón tay gõ gõ trên tay lái, hai chiếc nhẫn bạc làm nổi bật vẻ đẹp nam tính.
"Tôi không có lương."
Nụ cười trên môi Dụ Văn cứng ngắc.
... Đáng thương ghê.
Trước khi xuống xe, lòng cảm thương mãnh liệt như nước lũ cuồn cuộn đã khôi phục tình anh em đang đứng trên bờ vực của anh với thầy Tạ, Dụ Văn đơn phương tạm tha thứ cho cậu.
Tạ Hạc Ngữ lịch sự đón lấy túi hoa quả từ tay anh, Dụ Văn nhìn thấy họa tiết không đồng đều trên chiếc nhẫn sáng lấp lánh, chân thành khen một lần nữa: "Chiếc nhẫn của thầy Tạ trông thật bắt mắt."
Lần này không cần phải đối diện với im lặng, Tạ Hạc Ngữ đưa tay lên lấy chiếc nhẫn kéo ra đưa cho anh.
"Cho anh."
... Chuyện này không chỉ đơn thuần là tình hữu nghị.
Đây còn là sự hòa hợp giữa thẩm mỹ với thẩm mỹ, sự đồng điệu giữa linh hồn với linh hồn!
Dụ Văn đeo chiếc nhẫn vào tay, ngượng ngùng nói chọc vài câu: "Tôi cảm thấy có hơi kiểu..."
Tạ Hạc Ngữ: "Phong cách nam tính thời thượng trên đường phố Mỹ."
... Thầy Tạ, ôi tri âm của anh! Bạn thân của anh! Người anh em kết nghĩa của anh!
Cho tận đến khi vào thang máy rồi Dụ Văn vẫn còn mải mê với hai chiếc nhẫn, giống như một chú mèo tự mãn đắc ý, hoàn toàn không để ý đến không biết từ lúc nào Tạ Hạc Ngữ đã mở túi của anh ra, lén ăn một quả quýt của anh.
-
Tạ Gia Mậu mở túi nilon ra, giọng gay gắt chói tai.
"Tiểu Dụ! Sao đống quýt quả nào quả nấy cậu đều lột vỏ ra hết vậy?"
Ông chủ của truyền thông Tinh Quang lớn tiếng oán trách: "Chúng ta có mỗi bốn người, ăn không hết thì lãng phí biết bao! Một hai ba... Mười ba quả! Mỗi người phải ăn ít nhất ba quả trở lên, ngày mai bị nóng trong người thì làm thế nào?"
Tạ Hạc Ngữ vừa vào trong theo thói quen mặc tạp dề đi vào phòng bếp, có thế nào cũng không ngờ tới vị trí đảm nhiệm của cậu trong bữa tiệc này thế mà lại là đầu bếp, Dụ Văn đứng trước cửa phòng bếp thương xót cậu mười phút.
Ngay sau đó biết được thầy Tạ với ông chủ bề trên của anh có mối quan hệ huyết thống nào đó, là cái kiểu cùng nằm trong một sổ hộ khẩu.
—— Bọn họ là chú cháu.
Dụ Văn: Hóa ra kẻ đáng thương lại là bản thân mình.
Buổi tụ tập nội bộ công ty, đương nhiên là sẽ mời đến toàn bộ nhân viên trong công ty, bốn nhân lực cốt cán của truyền thông Tinh Quang tề tựu một chỗ, cùng mơ mộng về tương lai rực rỡ xán lạn của bọn họ. ( truyện trên app tyt )
... Nhưng sự thực là Tạ Gia Mậu đã phải gắng sức một sống một còn trong mấy tháng, cuối cùng đã chinh phục được đạo diễn Cao. Ông ấy không kìm lòng được nôn nóng muốn chia sẻ chiến tích của mình với hai người khác trong công ty, thế là buổi tiệc này đã ra đời.
Vào giây phút Cao Khai Vũ đồng ý ký hợp đồng với ông ấy, ông ấy thật sự cảm thấy bản thân quả là người đàn ông đẹp trai nhất vũ trụ.
Dù sao không đông người, chỉ có bốn người, chuyện này quyết định đột ngột, địa điểm được lựa chọn luôn tại nhà trọ của Tạ Gia Mậu, ăn một bữa lẩu đơn giản, để Tạ Hạc Ngữ nấu thêm hai món ăn thường ngày, cơm nước no say các nhân viên cốt cán cùng nhau chân thành giãi bày, đánh một giấc ngon, công ty có thể phát triển lớn mạnh bền vững đến đâu thì còn phải xem bọn họ có thể gắn kết được tình hữu nghị đáng giá như vàng được hay không rồi!
Đạo diễn Cao trước đây đã từng hợp tác với Dụ Văn, trước khi ký kết cũng có nghe Tạ Gia Mậu nhắc qua "Quả trứng vàng độc nhất trong công ty", cũng coi như là có quen biết, hàn huyên đôi ba câu, kéo lấy túi quýt trong tay Tạ Gia Mậu, trông thấy đống quýt quả nào quả nấy đều bị lột sạch vỏ, dường như quả nào cũng thiếu mất một múi, ngay lập tức chỉ trích Tạ Gia Mậu: "Có phải ông bắt nạt Tiểu Tạ không thế?"
"Làm gì có chuyện đó! Tiểu Tạ là cháu trai ruột của tôi cơ mà!"
Hai người đàn ông trung niên ông một câu tôi một câu tranh cãi qua lại, Dụ Văn lặng lẽ nhìn Tạ Hạc Ngữ đang bận rộn trong phòng bếp, lấy bụng ta suy bụng người mà suy ngẫm giây lát.
Truyền thông Tinh Quang này của bọn họ, đi bằng cửa sau thì càng không có đường sống.
Dựa nhờ quan hệ đi làm không công, trông thầy Tạ thèm ăn đến độ phải lén ăn cả quýt của anh.
Đáng thương quá đi.
Dụ Văn chen qua chiến trường ẩu đả kịch liệt của hai người đàn ông trung niên, lựa ra hai quả quýt từ trong túi nilon, cẩn thận cuộn trong áo, giống như kẻ trộm chuồn vào nhà bếp.
"Thầy Tạ, nào, ăn thêm đi." Anh đưa quýt ra trước mặt Tạ Hạc Ngữ, vẻ mặt hiền từ.
Tạ Hạc Ngữ nhìn chằm chằm vào quả quýt trong tay anh, não dường như ngừng hoạt động trong tích tắc.
Sau đó cậu kịp phản ứng lại, rửa sạch tay quay trở lại phòng khách, trong tiếng gào thét "Tiểu Tạ cháu nói đi, Tiểu Tạ cháu nói gì coi!" của Tạ Gia Mậu cộng thêm sự quan tâm của Cao Khai Vũ "Tiểu Tạ đừng sợ, hết tiền thì nói với chú", cậu mặt không đổi sắc mở túi nilon ra, từ trong túi lựa ra hai quả quýt.
Hai người đàn ông trung niên cứ thế vật nhau ở, cậu nhìn cũng không thèm nhìn một cái, có cảm giác dửng dưng với quá quen thuộc khiến người ta thấy mà thương.
"Tôi nếm thử hết rồi, hai quả này ngọt nhất." Cậu chìa tay ra trước mặt Dụ Văn, bàn tay to vững chắc thon dài giữ chặt hai quả quýt, vỏ quýt đã được bóc ra trông như đóa hoa nở rộ: "Ăn cái này đi."
Thì ra bóc vỏ quýt ra thành như này là để đánh dấu ư.
Dụ Văn nhận ra.
Anh cảm động còn chưa kịp nói thành lời, chỉ nghe tiếng động lớn từ phòng khách.
Mấy người đàn ông trung niên đang vật lộn này không cẩn thận làm đổ nồi nước lẩu đang đun.
Cao Khai Vũ nhanh tay lẹ mắt nhấc ổ điện lên, vẻ mặt giận dữ nói: "Ông —— "
Vừa ngước mắt lên, Tạ Gia Mậu đã đứng xa lắc xa lơ, chỉ tay về phía ông ấy, tố cáo với Tạ Hạc Ngữ: "Tiểu Tạ, là ông ấy làm đó."
Cao Khai Vũ: "..."
Đạo diễn Cao nhắm nghiền đôi mắt, tương lai của truyền thông Tinh Quang rồi sẽ đi về đâu đây.
Dụ Văn lặng lẽ ngậm chặt miệng lại, đắn đo mãi giữa "Có ông thì chính là điều xúi quẩy của cậu ấy" với "To gan, đây là sếp tổng đó".