Chúng tôi ở trấn Đào Nguyên bảy ngày. Thanh Đại tìm tòi mân mê thảo dược và y thư thâu đêm suốt sáng, lúc thì trầm ngâm suy nghĩ, lúc thì nhíu mày lắc đầu. Dùng câu "Tằm xuân đến chết mới nhả hết tơ*" để hình dung sự cần cù chăm chỉ của nàng ấy cũng không quá đáng.

(*Một câu thơ trong chùm thơ "Vô đề" của nhà thơ Lý Thương Ẩn.)

Dưới sự nỗ lực của nàng ấy, Trương Tam thật sự có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, trạng thái tinh thần ngày càng ổn định, thậm chí còn có thể khống chế xúc tu một cách thoải mái.

Còn tôi thì ngày ngày ra ngoài tìm vòng xoáy thời không, nhưng đáng tiếc là không có thu hoạch gì.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Mỗi ngày hệ thống sẽ thông báo số người chơi may mắn còn sống sót. Kỳ diệu là ngoài vụ chết hàng loạt đêm đầu tiên thì số người chơi sống sót không còn thay đổi nữa, vẫn giữ nguyên ở con số chín. Ngoài tôi và Trương Tam, không biết những người khác đang sống tạm bợ ở đâu.

Bữa tối hôm nay chúng tôi ăn ơ Liên Diệp Cư. Đang là giữa hè nên sen đua nhau nở, mùi thơm được gió hồ đưa đi hết đợt này tới đợt khác.

Tôi và Trương Tam dùng bữa tối trong một nhà thủy tạ, tâm trạng vui vẻ. Còn Thanh Đại thì muốn tập trung chế thuốc nên không chịu đi theo.

Nhưng trong lúc dùng bữa, bỗng nhiên Trương Tam trông rất đau đớn. Anh ta nắm chặt cánh tay trái của mình nhưng vẫn không thể kìm hãm được xúc tu đang lao ra! Rõ ràng lâu rồi anh ta không bị như vậy nữa!

- Thần tới... Thần tới rồi!

Trương Tam thét chói tai, vẻ mặt điên cuồng. Lại thêm một sợi xúc tu xé rách da thịt trên cánh tay phải của anh ta để lao ra!

Tôi vội lấy đan dược ra đút cho anh ta uống, nhưng không có tác dụng.

Ngạ quỷ tới đưa đồ ăn, thấy cảnh này thì sợ đến mức ngã ngồi dưới đất. Nó cũng thét lên chói tai:

- Cthulhu! Nơi này là thế giới Cthulhu ư?

Vốn dĩ trấn Đào Nguyên không phải địa danh cố định trong thế giới phó bản này. Trấn Đào Nguyên luôn di động, xuyên qua giữa các phó bản một cách ngẫu nhiên.

- Thôi rồi! Chết chắc rồi! - Ngạ quỷ hét toáng lên rồi chạy ra ngoài truyền tin.

Trương Tam nói "Thần" tới...

Lòng tôi nặng trĩu.

...Diêm La Rước Đèn!

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Bóng đen khổng lồ bao trùm toàn bộ trấn nhỏ, nhưng đám yêu ma quỷ quái trong trấn không đóng cửa trốn rúc trong nhà mà lại tụ tập trên đường cái, bàn bạc với nhau tìm đối sách.

Kết quả bàn bạc là... Không có đối sách nào cả!

Tôi day huyệt thái dương, ruột gan rối bời. Bây giờ giá trị vũ lực của tôi là số âm, Thanh Đại là y sư không có khả năng chiến đấu, còn Trương Tam... Trương Tam đang bận la hét rồi.

Tình hình ngày càng căng thẳng.

Đột nhiên!

Một tiếng ngâm nga vang lên!

Tiếng ngâm nga đó rất quái lạ, xen lẫn cả tiếng khóc thét. Nào là tiếng thét, tiếng cười chói tai, tiếng gào rống, tiếng khóc than... 

Thế giới vặn vẹo! Vạn vật điên cuồng! Cảm giác choáng váng khó thở như sắp chết lại kéo tới lần nữa!

Ánh mắt mọi người trong trấn đều trở nên ngờ nghệch, độ tỉnh táo mất dần, đã sắp đến ngưỡng bắt đầu nổi điên tự làm hại mình. ( truyện trên app tyt )

Đúng lúc này trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý, mừng rỡ quay đầu vỗ Thanh Đại một cái, nói:

- Tôi có ý này!

Nói rồi tôi giơ tay bấm quyết:

- Khảm quyết, Nước Cuộn Sóng Trào!

Ngay lập tức, nước sông chảy xiết tràn vào trấn Đào Nguyên ào ạt, toàn bộ trấn nhỏ bị nước sông cuồn cuộn bao phủ, nhưng mực nước không quá đầu gối người dân trong thôn.

Tôi đứng giữa làn nước đang trào ra không dứt, lại tiếp tục bấm quyết:

- Chấn quyết, Thịnh Nộ Lôi Đình!

Chỉ trong thoáng chốc, sấm sét kéo tới trên chín tầng trời!

Tôi tập trung tinh thần để khống chế cho chính xác, một luồng sét nhắm thẳng về phía tôi!

Đùng...

Xẹt xẹt...

Nước có thể dẫn điện nên tất cả yêu ma quỷ quái trong nước đều bị điện giật giống như tôi!

Mọi người trợn trắng mắt, ngã gục xuống đất. Cả đám ngất xỉu, đồng thời cũng thoát khỏi tiếng ngâm nga kỳ dị kia.

Trong phòng livestream tỏ vẻ giật mình:

[Vờ lờ! Chơi vậy cũng được hả?]

[Đỉnh vãi...]

[Ha ha ha chích điện hết phe ta luôn.]

[Bình Bông nhanh trí quá!]

[Nhanh trí có làm được cái mẹ gì không? Với thực lực cỡ cô ta mà cũng dám khiêu chiến phó bản cấp S à?]

[Chuẩn chuẩn chuẩn, may mà Diêm La chỉ đi ngang qua, chứ nếu đấu trực tiếp thì chắc kèo đi ngắm gà khỏa thân rồi!]

[Nhưng cô ấy cứu mạng mọi người mà! Nếu không nhờ có cô ấy thì cả trấn đã chết sạch rồi!]

[Nhưng giá trị vũ lực của cô ta... Ha ha, còn không bằng một cọng lông chân của Đường Thần.]

[Bác bỏ tin đồn, bác bỏ tin đồn. Chắc chắn người đầu tiên vượt qua phó bản "Lớp 12A2" là Đường Thần! Lý Khả Ái không có cửa!]

[Tôi tin ông bên trên. Với khả năng chiến đấu này mà Lý Khả Ái đánh được quái vật Slime thì tôi đi bằng đầu!]

[Tiếc là toàn bộ "ghi hình livestream" đều bị nền tảng bảo mật. Nếu không thì xem lại ghi hình là biết, chắc chắn đêm đó ngoạn mục lắm!]

[Tôi cũng không đánh giá cao cô ta, không có tí khả năng chiến đấu nào!]

[Tôi thì có nha.]

[Ông đánh giá cao cô ta hả? Ông là cái thá gì chứ! Loại phó bản cấp S này chỉ có người chơi chuyên nghiệp như Đường Thần mới có khả năng sống sót thôi! Đồ ngu!]

[Có thằng ngu chui từ đâu ra thế này! Đánh hơi để tới đây hả?]

[Tôi là Tạ Đường.]

Phòng livestream lặng ngắt như tờ. Một lát sau mới bùng nổ trở lại:

[Á á á á là Đường Thần!]

Phòng livestream của tôi lập tức bị những tiếng hú hét spam đầy, người hâm mộ cậu ta đúng là nhiều thật.

[Là Đường Thần kìa mấy ba! Ha ha ha ha, thằng nào hồi nãy mắng Đường Thần bị ngu đâu? Sao ngậm mẹ mồm rồi?]

[Quả vả mặt này vang vãi nồi, nhưng sao Đường Thần lại ủng hộ Bình Bông?]

[Đừng nói là Đường Thần thấy người ta đẹp gái nên mới...]

Tạ Đường: [Lý Khả Ái từng cứu mạng tôi.]

Cả phòng livestream lại im phăng phắc.

Hóa ra Tạ Đường đang xem livestream của tôi. Cậu ta là người chơi tôi quen trong phó bản đầu tiên. Mọi người đều gọi cậu ta là Đường Thần. Hóa ra người chỉ dẫn tôi lúc ở miếu thần là cậu ta. 

Nhưng sao cậu ta lại biết kỹ năng khởi đầu của tôi là nhìn thấy bình luận chứ?

Rốt cuộc kỹ năng của cậu ta là gì?

Những thắc mắc này chỉ có thể giải đáp nếu tôi sống sót rời khỏi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play