Có vấn đề thì phải giải quyết từng bước một. Vậy nên kế hoạch của tôi là:
Bước một, giúp Thanh Đại mượn xác hoàn hồn.
Bước hai, xin nàng ấy chữa bệnh cho Trương Tam.
Bước ba, tôi đi tìm vòng xoáy thời không, hộ tống Trương Tam đã được chữa khỏi quay về sảnh trò chơi.
Nhắc tới Trương Tam thì anh ta là sinh viên của trường đại học có tiếng. Sau khi vệ sinh sạch sẽ, không phải lúc lên cơn thì trông anh ta cũng tuấn tú thư sinh, lịch sự nho nhã.
Vì xem tôi đánh phó bản "Lớp 12A2" nên anh ta như được uống thuốc kích thích, phát rồ đi khiêu chiến "phó bản khắc hệ".
Cuối cùng gặp phải kiếp nạn này.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Thời tiết hôm nay khá đẹp. Con sông đỏ như máu trên không trung chảy xiết, tuôn ào ạt về phía mặt trời và năm mặt trăng nằm lộn xộn trên kia.
Tôi, quỷ và nhân vật quan trọng Trương Tam vội vàng đến buổi chợ phiên. Dưới chân núi nơi miếu thần tọa lạc có một trấn nhỏ ngát hương sen đậm chất Giang Nam - trấn Đào Nguyên.
Vừa vào trấn, chúng tôi đã thu hút sự chú ý của tất cả. Đây là nơi cư trú của đủ loại ma quỷ, mà giờ con nào con nấy đều nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt cháy bỏng.
Cả người tôi nổi da gà: Cái trò này còn để người ta sống nữa không!
Nhưng ai ngờ...
Ngay sau đó.
- Là người chơi! Có người chơi tới kìa. - Một con ma thắt cổ trên cây hoan hô, hào hứng tới nỗi đong đưa qua lại: - Còn sống đúng là quá tuyệt, ta thích người chơi nhất đó!
- Hoan nghênh hoan nghênh, mau đến tiệm của tui để thử món bánh kẹp thịt đi. - Ngạ quỷ chào mời nhiệt tình.
Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, nó nhanh chóng giải thích:
- Là thịt bò tươi mới mổ, ta không thích ăn thịt người cho lắm.
Quỷ tỳ bà gảy cây đàn của mình, chưa tạo thành làn điệu đã toát lên vẻ hữu tình trước rồi. Tiếng ca đinh tai nhức óc hòa cùng tiếng đàn, như tiếng hạt châu rơi xuống mâm ngọc. Một ả quỷ đào hát cùng tỳ bà:
- Cùng là kẻ chân trời tang hải, gặp lại nhau hà tất từng quen...*
(*Hai câu trong bài "Tỳ bà hành" của nhà thơ Bạch Cư Dị.)
Quỷ ăn tóc hơi thẹn thùng, nàng ấy căng thẳng tới mức sắp khóc:
- Tiểu, tiểu tiên nữ xinh đẹp ơi, ngươi có thể cho ta một sợi tóc của ngươi được không? Chỉ cần một sợi thôi! Ta nguyện lấy miếng ngọc bội ta thích nhất để đổi lấy tóc ngươi.
Nghe vậy tôi giật một lần mười mấy sợi cho nàng ấy. Quỷ ăn tóc lập tức nước mắt lưng tròng:
- Hu hu, ngươi tốt bụng quá!
Thấy tôi không nhận ngọc bội, nàng ấy lại khóc to hơn.
Đi một hồi, trái tim tôi đã sắp tan chảy.
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Chủ nhân của Bách Bảo phường là quỷ họa bì. Tôi đẩy Thanh Đại vào cửa tiệm, nói:
- Tôi muốn một thi thể. - Sau đó giơ tay chỉ vào bản thân: - Phải xinh mới được, không được kém hơn tôi!
Quỷ họa bì có ngoại hình lả lướt quyến rũ, nở nụ cười, nói:
- Ái chà... Tiên tử xinh đẹp nhường này, muốn họa ra người xinh đẹp hơn ngài khó như lên trời vậy!
Trời ạ.
Sao bà chủ dẻo miệng thế.
Tôi được khen tới đỏ mặt, nhanh chóng đẩy Thanh Đại đến trước mặt nàng ta:
- Xin hãy tạo một cái xác theo ý của nàng ấy.
Thanh Đại vừa nghe có thể tạo theo ý thích của mình thì kích động, hỏi lại:
- Ta có thể chọn gương mặt vốn có của mình không? Nếu được làm chính mình thì tốt hơn chứ!
- Tất nhiên là được. - Bà chủ xoa tay: - Nhưng đắt lắm đấy! Ít nhất là mười đồng vàng.
Tôi vỗ bàn, nói: - Mua!
Sau đó tôi thầm nghĩ trong đầu rằng tôi cần tiền. Chỉ trong phút chốc, dạ dày tôi cuộn lên, nôn ra "lạch cạch" một chồng đồng vàng, nhiều đến mức đếm không hết.
- Cho cô hết! Nhưng tôi muốn mua luôn cửa tiệm của cô, thuê cô làm chưởng quầy, mỗi tháng năm mươi đồng vàng. Cô có đồng ý không?
Hai mắt bà chủ sáng như đèn pha ô tô, gật đầu như giã tỏi:
- Đồng ý chứ, đồng ý chứ! Chủ nhân, nô tỳ nguyện được phục vụ ngài!
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Sau nửa canh giờ, Thanh Đại bước ra khỏi phòng sau khi mua được thi thể theo ý thích, trông quyến rũ nhưng vẫn không mất vẻ xinh tươi.
Nàng ấy vui đến mức khóc cả buổi trưa.
- Đừng khóc nữa, muốn gì thì tôi mua cho cô. - Tôi an ủi nàng ấy.
Thế là đến chiều, tôi mua hết cả phố Thanh Hà cho nàng ấy. Nhưng nàng ấy lại nói:
- Khi còn sống ta là y sư của Nhân Tâm Cốc, sau khi chết vẫn dốc lòng nghiên cứu 1800 loại y thuật. Người đời gọi ta là quỷ y A Đại, tâm nguyện sau này của ta vẫn là trị bệnh cứu người. Hôm nay ta mặt dày có chuyện này muốn nhờ, không biết có được hay không... ( truyện trên app T Y T )
Không chờ nàng ấy nói xong, tôi đã nhanh chóng quyết định: - Mua!
Nửa khắc sau, Thanh Đại trở thành bà chủ mới của y quán Ngũ Phúc.
Phần bình luận lặn mất đã lâu đột nhiên sôi động lên, trạng thái tinh thần của người xem livestream cũng khôi phục bình thường.
[Vl, tự nhiên tôi thấy newbie này đẹp lên là sao ta.]
[Bình Bông tốt bụng thế này, chết thì tiếc quá.]
[Đừng chết nha! Thần Tài biết nôn ra vàng!]
[Bảo sao tôi cứ thấy newbie này quen mắt thế, hóa ra là cha ruột thất lạc nhiều năm của tôi đây mà!]
[Chị gái ơi chị nhìn em đi, hôm nay em cũng mặt dày có chuyện muốn nhờ, không biết có được hay không...]
[Không biết có được hay không +1]
[Không biết có được hay không +2]
Sau đó là một loạt spam "Không biết có được hay không".