Ngoài sảnh trò chơi xuất hiện thông báo:

[Phó bản “Lớp 12A2” đã được chinh phục thành công. Từ giờ trở đi, phó bản này sẽ đóng vĩnh viễn.] 

Mọi người sôi trào! 

Ai cũng phải ngạc nhiên khi biết phó bản thần bí này bị phá giải.

Những người xem buổi livestream đêm qua không ngừng lan chia sẻ sự hưng phấn, kích động, xúc động và nghẹn ngào của mình.

***

Nhìn một trăm ngàn kim tệ mới được cộng vào tài khoản, mí mắt tôi không khỏi giật giật. Nếu quy ra nhân dân tệ thì mới được mười triệu - chỉ đủ để trả 1/50 khoản nợ của sư tỷ thôi. 

Sư tỷ à, chị nợ cái gì mà nợ hay vậy!

Tôi vươn vai một cái, đang định về nhà ngủ một giấc thật ngon thì có một cậu bé tiểu học ăn kem chặn tôi lại. Dù gương mặt cậu bé non nớt nhưng biểu cảm lại rất chững chạc:

- Chị ơi, em xin trân trọng mời chị gia nhập đội của em. 

Tôi cười tủm tỉm, đáp:

- Vậy thì chị xin phép từ chối lời mời của em nhé. 

Chiến đấu theo đội thì phải chia tiền nếu thắng, còn không nhiều bằng chiến đấu một mình.

- Chị ơi, chị suy nghĩ lại đi. - Trong mắt cậu bé lóe lên vẻ ranh mãnh: - Thật ra chúng ta cũng xem như từng hợp tác với nhau rồi. 

Tôi chọc vào trán cậu bé, nói:

- Em là người chơi thứ tư may mắn còn sống sót đúng chứ gì?

Hệ thống đã thông báo rằng còn lại bốn người chơi sống sót. 

Tôi, Tạ Đường, Tống Trường An... Và còn một người nữa. 

Tôi cười tủm tỉm: - Nếu chị đoán không nhầm thì em là cái mũ của chị. 

Chắc hẳn cậu bé là một người có dị năng bẩm sinh và dị năng đó là "Biến hinh".

Cậu bé đã biến thành chiếc mũ beret màu đỏ, sau khi theo tôi vào trò chơi thì nhanh chóng biến thành đồ vật khác. Vì vậy sau khi vào trò chơi không bao lâu, chiếc mũ của tôi mới lạc mất. (APP TYT) 

- Không chỉ thế, em còn là chiếc chìa khóa trong tay Tạ Đường nữa. - Tôi bổ sung. 

- Sao, sao chị biết được? - Trong mắt cậu bé hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Bởi vì tôi có thể nhìn thấy bình luận đó! 

Ngay khoảnh khắc tôi đội mũ lên và nhận chiếc chìa khóa từ tay Tạ Đường, những bình luận trong phòng livestream của Đoan Mộc Thanh (cậu bé tiểu học) cũng xuất hiện đầy trong đầu tôi. Tôi vỗ vai cậu bé, nói:

- Ngủ ngon nhé, nhóc con. 

Nhưng Đoan Mộc Thanh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình, đứng sau gọi với theo: 

- Chị ơi, cân nhắc thêm đi mà! Kỹ năng khởi đầu của em là "vận số may mắn", có thể tăng cao xác suất vượt qua phó bản đó! 

Hóa ra là vậy, hèn chi... 

Hèn chi lần này lại may mắn được ghép chung đội với ông Tống Trường An! 

Nếu không có ông ấy thì cho dù chúng tôi có tìm ra chân tướng, đánh bại đám quái vật slime kia cũng chẳng thể chụp được ảnh tốt nghiệp. 

Hóa ra "vận số may mắn" chính là chìa khóa thành công của phó bản này! 

*** 

Rời khỏi sảnh trò chơi, tôi bước vào màn đêm tĩnh lặng, ngẩng đầu nhìn trời đêm. 

Trăng sáng trên cao, ngân hà lộng lẫy.

Đất nước thái bình, trời yên biển lặng. 

Những vị anh hùng từng thắp lửa nhiệt huyết, nay hòa xương máu cùng non sông gấm vóc, đất mẹ bao la.

Càng đi, tôi càng cảm thấy họng mình nghẹn ngào, không khỏi ưỡn thẳng sống lưng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play