Trời đã sáng, tiếng thông báo đầy hân hoan của hệ thống vang lên, tươi vui và tràn đầy sức sống hơn bất cứ lần nào trước đó.

Ting!

[Chân tướng đã sáng tỏ, học sinh lớp 12A2 đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích, chúc mừng người chơi đã giải cứu thành công.]

***

Trong sân trường, tro bụi bay tứ tung, mùi khói và máu vẫn không tan đi.

Dưới gốc cây đa lớn đã héo tàn, toàn bộ học sinh lớp 12A2 đứng thành ba hàng, khuôn mặt họ tái nhợt, đồng phục rách nát thấm đầy máu tươi. Qua ống kính máy ảnh, trông họ vô cùng u ám.

Tôi phải chụp cho họ một tấm ảnh tốt nghiệp ngay tại đây. 

Tốt nghiệp rồi là họ có thể rời đi! 

"Tách!" 

Đèn flash nhấp nháy hai lần, nhưng tất cả học sinh vẫn đứng ngơ ngác ngay tại chỗ, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, vẫn chưa ai rời đi thành công.

Trong đầu tôi cũng toàn dấu chấm hỏi. 

Đào Lạc Dật bỗng nhiên bật khóc, những giọt nước mắt màu đỏ tươi:

- Cô ơi... 

Vừa lau nước mắt, cô ấy vừa nghẹn ngào:

- Còn thiếu một người nữa. (APP TYT)

- Đúng đó cô Lý. - Tuân Hàng Chi thu hồi vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, đứng thẳng đầy nghiêm túc: - Lớp chúng ta vẫn chưa tập hợp đủ. 

- Tụi em nhớ em Trường An quá, muốn gặp em ấy một lần lắm! 

- Không biết những năm qua em ấy sống có hạnh phúc không? 

- Liệu em ấy còn nhớ chúng ta không nhỉ? 

- Em ấy nhỏ tuổi hơn chúng ta rất nhiều, tớ còn từng giảng bài cho em ấy đó. 

- Thì tớ cũng từng dạy em ấy hát mà.  ( truyện trên app tyt )

Tôi sờ tấm ảnh tập thể trong túi áo.

Đúng vậy, vẫn còn thiếu một người. 

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, nếu còn sống thì bây giờ Tống Trường An mười bốn tuổi năm ấy cũng là một cụ già trăm tuổi rồi. Khả năng lớn nhất là Tống Trường An đã qua đời từ lâu. Có khi nào lần gặp mặt cuối cùng này không thể thành được không?

- Ngoài đỉnh nghỉ, cạnh đường xưa, hoa cỏ xanh ngát trời... Hỏi người lần này biền biệt bao lâu, khi quay lưng đi xin chớ bồi hồi...

Bỗng nhiên sau lưng chúng tôi vang lên một tiếng ca, giọng điệu già nua và đầy thổn thức. 

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là thầy giám thị. 

Ông ấy đi khập khiễng về phía chúng tôi với bộ quần áo dính đầy máu, trên người có vô số vết thương lớn nhỏ khác nhau. Rõ ràng là ở nơi nào đó mà chúng tôi không biết, ông ấy cũng đã chiến đấu cùng với chúng tôi. 

Người đàn ông trung niên mập mạp này trút bỏ lớp vỏ bọc của mình, làn da bóng loáng bỗng chốc nhăn nheo, mái tóc đen nhánh trở nên trắng xóa, bóng lưng gù đi, nhưng đôi mắt ẩn sau cặp kính kia lại trong veo sáng ngời.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má ông ấy. 

- Các bạn học, em đến để đưa tiễn mọi người. 

Hóa ra ông ấy cũng là người chơi! 

Ông ấy chính là Tống Trường An! 

Hèn chi tôi lại thấy thiếu niên trong tấm ảnh kia quen quen. Mục đích ông ấy tham gia trò chơi là để gặp lại các bạn cùng lớp của mình một lần. 

Cuối cùng Tống Trường An một trăm tuổi, mặt đầy nếp nhăn, răng đã rụng sạch cũng có mặt!

Ông ấy đứng trong một góc của đội ngũ, cùng một chỗ với các bạn học của mình. 

Lớp 12A2, giờ đã đông đủ! 

Tiếng ca vang vọng khắp sân trường. 

- Đi đến chân trời góc bể, bạn bè bên ta còn được mấy ai... Cuộc đời hiếm có những lần hội ngộ, chỉ có chia ly là nhiều... 

Vẻ hiu quạnh cuối thu dần biến mất, thay vào đó là mùa hè tràn đầy sức sống kéo tới. Bầu trời vốn xám xịt nay trở nên xanh thẳm vô cùng, chẳng khác nào sông xanh treo ngược trên cao. Chim sẻ đua nhau hót vang trên cành, ánh mặt trời rực rỡ ôm lấy đất mẹ, cây đa lớn xanh um tươi tốt. Tất cả khiến mảnh sân thể dục u ám này trở nên tươi đẹp và tràn đầy sắc thái. 

Giống hệt năm đó. 

Các bạn học lớp 12A2 đứng sát vai nhau, nở nụ cười rạng rỡ trẻ trung, vừa xán lạn vừa tràn đầy sức sống.

Không khác gì năm xưa. 

- Một vò rượu đục vẫn đầy niềm vui, dù cho cả kiếp biệt ly là nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play