Editor: Kine Saline
Ngọn đèn màu đỏ sậm trong hành lang nhấp nháy rồi vụt tắt, khí lạnh gần như đã ngưng tụ thành băng, sự phẫn nộ khi bị con người trêu chọc của cậu bé đã dâng lên đến đỉnh điểm.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Từ ở phía sau Thanh Li, khuôn mặt của cậu bé lại trở nên méo mó, vài vệt máu chảy ra từ miệng, tai, mũi và mắt, toàn thân cậu ta toát ra khí chất hung ác và oán giận, nhưng cậu ta lại cam chịu không dám nhúc nhích.
【Hahaha, cô gái nhà quê đang dùng mạng sống của mình để chứng minh độ tin cậy của ngôi nhà an toàn. 】
【Cậu bé đó đã tức giận đến mức chảy máu khắp nơi rồi. Tôi tự hỏi liệu cậu ta có thể trở hồn ma đầu tiên trong lịch sử chết vì tức giận hay không? 】
【Rõ ràng là một cảnh tượng đáng sợ và khủng bố, nhưng tại sao tôi lại chỉ muốn cười. 】
Vì hành động của Thanh Li quá bại hoại và hài hước nên quà tặng trong phòng phát sóng trực tiếp của cô lại xuất hiện nhiều hơn.
Nhưng Thanh Li vẫn chưa có thời gian để vui vẻ thì…
“Phanh ——”
“ Ây da ——”
Một cú ngã nặng nề kèm theo một tiếng hét vang lên.
Bởi vì cậu bé đã cào vào cửa rất nhiều lần, cho nên trước cửa đã có một vũng máu nhỏ, Thanh Li đã vô tình giẫm phải nó, nên cô đã nhanh chóng ngã dập mông. Nó đau đớn đến nỗi khiến cô phải nhe răng trợn mắt.
Mà vào lúc này, vài bàn tay ma quái thối nát lại vươn ra từ sàn hành lang, tóm lấy hai chân của Thanh Li, như hận không thể xé nát tay chân cô.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn không kịp phản ứng.
"Bác sĩ Sở, nhanh đi giúp tiểu thư Thanh Li đi!" Lâm Tử Chu lo lắng nói.
Nhưng Sở Từ vẫn đứng bất động, nhìn mọi thứ với vẻ mặt thờ ơ.
Chu Nhã gần như không thể kiềm chế nhếch khóe môi lên, cảm thấy Thanh Li xứng đáng phải chịu kết cục này.
“Bắt được cô rồi."
Một khuôn mặt người thối nát áp sát vào Thanh Li. Khóe miệng của cậu bé nứt nẻ đến bên tai, đôi mắt lồi ra khỏi hốc mắt, giọng nói khàn khàn tràn đầy phấn khích.
Thanh Li bị chóp mũi lại, chán ghét nói: “Miệng của mày hôi quá, có thể tránh xa tao ra một chút được không?”
Thấy bầu không khí khủng bố do mình cố gắng cẩn thận tạo ra đã bị phá hỏng, cậu bé: “...”
"Tôi ghét nhất là những đứa trẻ luộm thuộm. Em trai nhỏ, người cậu lại bẩn thỉu và hôi hám như vậy, chẳng đáng yêu chút nào." Thanh Li chớp mắt và lẩm bẩm.
Nhưng mà, vẻ mặt của cô lại rất nghiêm túc. Khuôn mặt thối rữa và gớm ghiếc của cậu bé run lên vì tức giận, rất nhiều giòi đã bị rơi ra khỏi những khối thịt thối.
"Tôi sẽ giết cô và biến cô trở thành một món đồ chơi bẩn thỉu và hôi hám hơn tôi.”
Này một chân, thế nhưng trực tiếp đem tiểu nam hài đầu đá rớt.
Nhìn thấy lũ giòi sắp rơi vào người mình, đồng tử của Thanh Li run rẩy, cô vô thức đá vào mặt cậu bé.
“Răng rắc——"
Chính là tiếng xương gãy.
Cú đá này thực sự đã đánh bay đầu cậu bé kia.
Đầu của cậu bé vừa được lắp đặt lại không lâu nay lại bị rơi xuống đất.
“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Không biết từ lúc nào một chiếc khăn ướt xuất hiện trong tay Thanh Li, cô chậm rãi lau hết vết máu và vụn thịt trên giày.
Tuy rằng ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng khuôn mặt của cô lại không hề tỏ ra hối lỗi một chút nào.
“ Tiểu thư Thanh Li, mau trở lại.”
Thấy Thanh Li đã thoát khỏi nguy hiểm, Lâm Tử Chu nhanh chóng vươn tay ra muốn giúp Thanh Li một chút.
Thanh Li đang định đưa tay ra…
“Bang—”
Cánh cửa đã bị đóng sầm lại.
“Không phải là do tôi cố ý."
Vẻ mặt Chu Nhã trông vô cùng ngây thơ, cô ta hoảng sợ giải thích: “Tôi cũng chỉ muốn giúp kéo Thanh Li vào, nhưng mắt cá chân lại vô tình đập vào cửa.”
“Tránh đường ra.”
Lâm Tử Chu không có thời gian để suy nghĩ kỹ xem có phải là do Chu Nhã cố ý hay không, anh ta đẩy Chu Nhã ra, muốn mở cửa và nhanh chóng giải cứu Thanh Li.
Tuy gương mặt của Chu Nhã đầy vẻ hối lỗi và tự trách, nhưng trong lòng cô ta lại rất mong chờ trong khi khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô ta có thể nhìn thấy thi thể bị xé thành những mảnh vụn của Thanh Li.
Thẩm Nhược liếc nhìn Chu Nhã một cái, cũng không bỏ lỡ nụ cười sâu trong mắt của cô ta.
Anh ta lặng lẽ thu ánh mắt lại…
Khi Lâm Tử Chu mở cửa ra, thì anh ta bỗng sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài..…
Người đâu?
Mấy con ma quỷ đâu?
Tại sao hành lang lại sạch sẽ và trống trải đến vậy?
“Bộp— bộp— Bộp ——”
Âm thanh bóng cao su nảy lên nảy xuống truyền tới từ trong một góc tối của hành lang.
Lâm Tử Chu nuốt nước bọt, anh ta bước một chân đi ra khỏi phòng giải phẫu.
“Lạnh quá.”
Anh ta co người lại, không khí thở ra từ miệng và mũi lập tức biến thành sương trắng.
"Bộp—bộp—bộp—”
Lại là tiếng bóng cao su chạm đất, hình như nó cũng càng ngày càng gần.
Dây thần kinh của Lâm Tử Chu bỗng trở nên căng thẳng và anh ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Anh ta muốn quay trở lại phòng phẫu thuật, nhưng anh ta lại phát hiện ra rằng cánh cửa phòng phẫu thuật phía sau đã biến mất trong không khí.
Nỗi sợ hãi lan rộng, Lâm Tử Chu chỉ có thể nghiến răng tiếp tục bước về phía trước.
“Bộp——”
Một quả bóng cao su phóng nhanh như viên đạn tới chỗ Lâm Tử Chu, anh ta heo bản năng duỗi tay ra tiếp lấy, bóng cao su vững vàng rơi vào trong tay anh ta.
“Tôi đau quá ——”
Có một khuôn mặt người được in trên quả bóng. Miệng cô ta lúc đóng lúc mở, để lộ những chiếc răng nanh trắng nhọn.
“Aaa~"
Lâm Tử Chu đột nhiên cảm thấy tay của mình đau xót, anh ta hét lên thảm thiết. Anh ta nhìn thấy khuôn mặt con người trên quả bóng kia đang mở cái miệng đầy máu mạnh mẽ cắn vào tay anh ta.
Anh ta vung mạnh tay, cố ném quả bóng trong tay đi nhưng thứ đó giống như đã dính chặt vào tay của anh ta.
Một cơn đau thấu tim xuất hiện khiến tiếng hét của Lâm Tử Chu ngày càng chói tai và thê lương.
“Lui.”
Giọng nói mềm hơn nhẹ nhàng lọt vào tai Lâm Tử Chu, đôi mắt anh ta đột nhiên mở to, không biết từ lúc nào mà Thanh Li đã xuất hiện trước mắt anh ta, sau đó một lá bùa màu vàng rơi xuống da đầu của quả bóng đầu người, lập tức cháy thành tro.
“A a a ——”
Lần này, quả bóng cao su làm bằng đầu người kia kêu lên thảm thiết.
Âm thanh chói tai khiến da đầu người ta tê dại, màng nhĩ cũng đau đớn theo.
“Vì sao lại không cứu tôi? Vì sao lại bỏ rơi tôi?”
“Cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết……”
Quả bóng đầu người không cam lòng gào thét, Lâm Tử Chu lúc này mới phát hiện ra cô ta là Lâm Tuyết Nhi!
“Ghét nhất loại người như cô, đã chết rồi còn muốn kéo thêm một cái đệm lưng.”
Trong mắt Thanh Li hiện lên vẻ khinh thường, cô nhanh chóng dùng ngón tay kết ấn, một tia sét từ lòng bàn tay cô đánh thằn vào đầu Lâm Tuyết Nhi, lập tức biến cô ta thành cát bụi.
“Thanh…Thanh…Tiểu thư Thanh Li, cô… cô… cô..."
Lâm Tử Chu trợn mắt há mồm, vừa rồi là do anh ta bị hoa mắt hay là gặp phải ảo giác?
“Làm sao vậy?”
Thanh Li nghiêng đầu, đôi mắt sáng trong suốt như pha lê.
“Không có gì.”
Lâm Tử Chu lắc đầu, nhưng hai mắt anh ta khi về phía Thanh Li lại vô cùng nóng bỏng.
Nếu anh ta đoán không sai, thì có lẽ tiểu thư Thanh Li chính là một người có năng lực đặc biệt trong truyền thuyết.
Nếu không phải là sợ khiến cho Thanh Li bị hù dọa, thì anh ta thật sự muốn nhanh chóng chạy tới quỳ xuống dưới chân Thanh Li, ôm thật chặt cặp đùi vàng của cô, hét lên hai chữ - xin hãy gánh tôi với!!*.
Lúc này phòng phát sóng trực tiếp cũng đã náo loạn rồi.
【Tôi không nhìn nhầm có phải không? Đó chính là sấm sao?.】
【Yếu ớt hỏi một câu, con người có thể triệu hồi sấm sét sao? 】
【Tôi thực sự rất nghi ngờ rằng cô gái nông thôn nhỏ này không phải là người, bởi vì cô ấy luôn làm những việc không giống người. 】
【Lầu trên cút đi, nhưng mà tôi có thể chứng minh rằng cô gái nông thôn quả thực không phải là con người, từ giờ trở đi cô ấy chính là vị thần trong lòng tôi. 】
【Thần làng, tôi yêu cô, tôi điên cuồng vì cô, cũng đâm đầu vào tường lớn vì cô. 】
【Thật xấu hổ, tên thật của cô gái nông thôn này là Thanh Li. Cái tên thần làng này đến chó còn cảm thấy ghét, nên mấy người hãy câm miệng lại cho tôi. 】
“Tiểu thư Thanh Li, cậu bé đó đâu?" Lâm Tử Chu tò mò hỏi.
“Để cậu ta chạy mất rồi."
Thanh Li ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua trần nhà ở phía trên, vẻ mặt vô cùng buồn bực, khó chịu.
Lâm Tử Chu không biết tại sao Thanh Li lại nhìn lên trần nhà, vì vậy anh ta cũng nhìn lên theo, đột nhiên một cảm giác ớn lạnh lập tức quét qua toàn bộ cơ thể anh ta.
Chẳng trách vì sao hành lang lại sạch sẽ đến như vậy, hóa ra những thứ đó đều ở trên trần nhà…