Editor: Kine Saline
“Số 100, cô làm vậy có phải là hơi quá..."
Không biết xấu hổ.
Sự sợ hãi trên khuôn mặt của Chu Nhã vẫn chưa biến mất, sau khi nghe được lời nói của Thanh Li, sắc mặt của cô ta càng trở nên vô cùng khó coi.
Sắc mặt của Thẩm Nhược cũng vô cùng khó chịu, anh ta thở hổn hển nói: “Số 100, bây giờ chúng ta đều đang gặp nguy hiểm. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm cách hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô lại nhân cơ hội này để cướp đoạt của chúng tôi, thực sự là khiến chúng tôi quá thất vọng.”
Thanh Li vừa cứu mạng hai người bỗng nhiên lại trở thành kẻ vô liêm sỉ.
【Cô gái nông thôn mới vừa cứu mạng họ, bây giờ bọ họ phải trả một chút thù lao thì có sao đâu? 】
【Nhưng bọn họ là đồng đội nên bây giờ bọn họ phải đoàn kết lại. Nhưng cô gái nông thôn làm vậy thì không hề có tinh thần đồng đội một chút nào. 】
【 Thôi đi, nếu bọn họ coi cô gái nhà quê là bạn đồng hành của mình, thì tại sao họ còn không dám làm cái quái quỷ gì khi cô ấy bị ma nữ y tá bắt đi. 】
【Đây là buổi phát sóng trực tiếp về nguy cơ của sự sống và cái chết. Khi đối mặt với sự sống và cái chết, đừng dùng đạo đức để trói buộc người khác.】
Khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã xảy ra tranh cãi liên tục.
“Cảm ơn cô, Thanh Li. Nếu không có cô, thì có lẽ tôi sẽ phải chết ở bên ngoài.”
Lâm Tử Chu, người sống sót sau thảm họa, anh ta tỏ ra vô cùng biết ơn. Anh ta tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay ra và thận trọng nói: “Lúc này trên người tôi không có tiền. Tôi chỉ có chiếc đồng hồ này, trị giá khoảng hơn hai mươi vạn. Cô thử xem có được không?"
"Hơn 20 vạn?" Hai mắt Thanh Li tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Nhiều tiền như vậy, cô và sư phó phải mất bao lâu mới có thể lừa đảo được nhiều tiền như vậy?
“Oa, nó trông khá đẹp nên tôi sẽ nhận nó!"
Thanh Li cầm lấy chiếc đồng hồ và nhét nó vào túi của chiếc áo khoác bông nhỏ của mình.
Với việc Lâm Tử Chu dẫn đầu trả tiền, Thảm Nhược và Chu Nhã cũng phải lấy ra những món đồ có giá trị mà bọn họ có một cách khó khăn.
“Anh ta là ai?"
Lúc này, Chu Nhã mới chú ý tới Sở Từ đang ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy diện mạo quái dị của Sở Từ thì trái tim của cô ta chợt chấn động.
Vẻ mặt Sở Từ lạnh tanh, môi của anh mím thành một đường thẳng tắp, khóe môi dày đặc vết kim chỉ lộ ra sự lạnh lẽo vô hạn, Chu Nhã vội vàng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Sở Từ.
“Anh ta chính là bác sĩ Sở.” Thanh Li rất vui vẻ mà giới thiệu đơn giản một chút.
Thẩm Nhược đã nhanh chóng nắm bắt được thông tin quan trọng, những con quỷ ở bên ngoài không dám tiến vào, chẳng lẽ là do chúng nó đang sợ hãi người đàn ông này?
Anh ta và Chu Nhã nhìn nhau.
Chu Nhã hiểu ý, nguyên bản chuẩn bị đem tài vật giao cho Thanh Li nàng đột nhiên xoay người, trên mặt nàng chất đầy tươi cười: “Bác sĩ Sở, này đó quý trọng đồ vật toàn bộ cho ngươi, ngươi có thể để cho chúng ta ở chỗ này đãi nửa giờ sao?”
Nửa giờ sau, nhiệm vụ kết thúc.
"Ừ." Sở Từ tích chữ như vàng nói.
Thấy anh đồng ý, Chu Nhã yên lặng nhìn Thanh Li bằng ánh mắt đầy sự khiêu khích. Người mới vô liêm sỉ này muốn kiếm tiền từ nhiệm vụ, còn chưa nghĩ xem mình có cái mạng đó không.
Thẩm Nhược cũng giao món đồ quý giá trên người cho Sở Từ, đồng thời cũng khó chịu trừng mắt nhìn Thanh Li một cái.
Thanh Li nhún vai và không nói gì.
Ban đầu cô muốn thu tiền từ ba người, rồi bảo vệ cho bọn họ một mạng.
Suy cho cùng, thì sư phụ đã từng dạy là vạn vật đều có nhân quả luân hồi, sinh tử là do số phận quyết định. Nếu can thiệp vào sinh tử của con người thì phải lấy của giá trị của cải tương của bọn họ để chấm dứt nhân quả.
Nhưng rõ ràng là cả hai bọn họ đều không muốn mua nó.
Thấy những suy tính của Thanh Li đã thất bại, trong phòng phát sóng trực tiếp có không ít những bình luận mỉa mai.
【 Ha hả, cô gái nhà quê vẫn là quá ngây thơ, người ta phát hiện bác sĩ Sở mới là ông trùm, chỉ thoáng một cái đã đá cô một đạp. 】
【 Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành dễ dàng như vậy sao? Sự xuất hiện của bác sĩ Sở thật là quá bug đi! 】
【 Rõ ràng là đã đi vào ngõ cụt, nhưng tôi không hiểu tại sao Sở Từ lại muốn giúp bọn họ! 】
Sở Từ đi tới trước mặt Thanh Li, đưa những món đồ trong tay cho cô, giọng nói hơi lạnh lùng: “Cho cô.”
“Vì sao lại cho tôi?” Thanh Li chớp mắt, không rõ tại sao Sở Từ lại hành động như vậy.
Cùng lúc đó, Chu Nhã và Thẩm Nhược ở bên cạnh cũng sửng sốt.
"Vừa rồi không phải là cô muốn những thứ này sao?" Sở Từ hỏi.
Thanh Li nhướng mày, cô giơ tay nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Giờ đây, chái túi xẹp lép ban đầu của cô đã phồng lên, thật là một buổi thu hoạch bội thu.
Nhưng Chu Nhã và Thẩm Nhược lại cảm thấy mình như bị tát vào mặt.
“Nếu hai người đã muốn ở lại đây thì cứ ở lại đây đi!" Sở Từ nói với bọn họ.
“Anh…… Có ý gì?” Chu Nhã trừng lớn hai mắt.
Ánh mắt Sở Từ dừng trên người Thanh Li, anh ta cười nói: “Cô gái nhỏ, chúng ta đổi phòng phẫu thuật khác đi.”
Nói xong, anh mở cửa.
Âm thanh cào cửa gỗ bên ngoài đột nhiên dừng lại.
Cậu bé với những ngón tay đẫm máu, khi nhìn thấy Sở Từ xuất hiện, cậu ta hét lên một tiếng chói tai rồi biến mất không dấu vết chỉ trong giây lát.
Nhìn thấy Sở Từ chuẩn bị rời đi, Chu Nhã mới muộn màng nhận ra rằng bọn họ đã bị mắc bẫy.
"Số 100, tôi sẽ đưa tất cả món đồ quý giá trên người tôi cho cô. Xin cô hãy giúp tôi." Chu Nhã lo lắng nói.
Thanh Li đã bước một chân ra ngoài bỗng xoay người lại rồi nở tươi cười thân thiết.
“Toàn bộ sao.” Cô nheo đôi mắt lại.
Vẻ mặt của Chu Nhã vô cùng đau khổ, cô ta tháo tất cả những gì đánh giá trên người mình như vòng cổ, nhẫn và vòng tay xuống, rồi giao tất cả những thứ đó cho Thanh Li.
Mặc dù Thẩm Nhược cũng không muốn làm như vậy, nhưng anh ta vẫn miễn cưỡng giao ra những đồ vật có giá trị cuối cùng của mình để sống sót.
May mắn thay, những vật dụng cá nhân này sau này có thể dùng giá trị nổi tiếng để mua nên anh ta cũng không mấy quan tâm.
Nhưng mà…… anh ta đã bị người mới này lừa gạt……
Thanh Li đã thu hoạch được không ít món đồ tốt, cho nên thu chân lại, mỉm cười nói với Sở Từ: “Bác sĩ Sở, tạm thời chúng ta không cần đổi chỗ trú ẩn đâu.”
Sở Từ đáp lại một tiếng "Ừm".
Cánh cửa từ từ đóng lại, phòng phẫu thuật rơi vào sự im lặng đến rợn người….
Lúc này Lâm Tử Chu mới chú ý đến thi thể đang được quấn ở trên sàn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì đã khiến ruột gan của anh ta cồn cào cả lên.
"Chu Đại Cường, anh ta thật sự đã chết rồi sao." Anh ta hoảng sợ nói.
Xác của số 89 xuất hiện ở đây, phải chăng là căn phòng này cũng không an toàn?
“Yên tâm đi, nơi này tuyệt đối an toàn.”
Trên môi Thanh Li hiện lên một nụ cười nhẹ, mặc dù cô đang mặc một bộ trang phục cổ điển quê mùa, nhưng không hiểu sao nụ cười của cô lại mang đến cho người ta một cảm giác ổn định, an tâm.
"Nhà an toàn của tôi tuyệt đối an toàn và đáng tin cậy, không có bất cứ thứ gì ở bên ngoài có thể vào được." Thanh Li tự tin nói.
Chu Nhã không khỏi nói: “Làm sao cô có thể bảo đảm điều đó là đúng?”
“Nếu không tin thì cứ thử đi rồi sẽ biết!”
Thanh Li đột nhiên mở cửa ra trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, sau đó cô bước một bước ra ngoài…
Cậu bé vừa mới biến mất, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, một gương mặt quỷ nhanh chóng tiếng về phía Thanh Li.
“Bắt….được…cô...”
Một âm thanh chói tai sâu kín vang lên giống như âm thanh dây sắt cọ vào kính.
Nhưng ngay khi bàn tay ma quái đẫm máu đó sắp chạm vào người Thanh Li, thì cô đã nhảy lùi về sau một cái và nhanh chóng trở lại phòng phẫu thuật.
“Ồ, cưng không thể bắt được chụy!!”
Tiếng cười kiêu hãnh của Thanh Li vang vọng trong khắp hành lang im lặng…
Con quỷ không cào trúng cô bỗng trở nên lặng thinh.
Khuôn mặt ma quái đáng sợ của cậu bé trở nên méo mó, cậu ta nghiến chặt răng, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thanh Li một cách hung dữ.
Và vào giây tiếp theo, Thanh Li lại nhảy ra ngoài.
“Xoạt—"
Bàn tay ma quái ngay lập tức nhào lên muốn tóm lấy cô, Thanh Li lại nhảy lùi trở lại.
“Này, tôi ra ngoài đây!”
“Này, tôi đã lại quay lại rồi.”
Thanh Li lắc lư hai bím tóc của mình, liên tục nhảy ra nhảy vào.
Mấy người ở bên cạnh nhìn thấy đều vô cùng cạn lời……
Người mới này…… thật sự là quá hèn hạ rồi!