Nhìn vào đôi mắt ngây thơ tràn đầy mê man của Kiểu Kiểu hồi lâu, Ân Tranh lần đầu tiên trong đời nếm được tư vị của sự nhượng bộ.
Hắn đưa tay lấy cái muỗng từ trong tay Kiểu Kiểu, múc một muỗng cháo trắng đầy ắp, mặt không biểu cảm, giọng điệu không hề phập phồng mà mở miệng: “A.”
Kiểu Kiểu gần như trong nháy mắt hiểu ý, ngay lập tức ngẩng đầu há mồm: “A~”
Có lẽ do muỗng quá lớn, hoặc cháo quá đầy, hay chỉ đơn giản là miệng Kiểu Kiểu quá bé, dù sao đi nữa, hơn phân nửa muỗng cháo trắng hầu như đã dính đầy lên miệng và trên cổ áo của nhóc, chỉ có một ít mới vào được cái miệng đang há to.
Ân Tranh: “…………”
Quả nhiên hắn vẫn là không thích hợp nuôi trẻ con.
Trong suốt ngày hôm nay khi Kiểu Kiểu hôn mê, Ân Tranh đã điều tra một chút hoàn cảnh của đứa nhỏ. Hắn biết được sau khi đứa nhỏ này bị bỏ rơi ở khu hỗn loạn đã được hai vợ chồng bệnh chốc đầu nhặt về với tâm tư xấu xa.
Sau khi nhặt về cũng không chăm sóc tốt, khi đứa nhỏ sốt cao thì không muốn tốn tiền, kéo dài một khoảng thời gian mới đưa đến phòng khám đen. Nghe phòng khám đen nói không thể chữa trị được liền vứt bỏ ở bên cạnh thùng rác.
Hiện tại, Ân Tranh không có khả năng đưa Kiểu Kiểu trở lại nơi đó. Nhưng cuộc sống của hắn lại quá khắc nghiệt, trong nhà lại chỉ có một mình hắn. Nếu như hắn muốn nuôi trẻ con, thì trong khoảng thời gian ra ngoại thành săn dị chủng, đứa nhỏ sẽ phải ở trong nhà một mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play