"Người ta xấu hổ mà.” Mạc Bạch cười vừa đẹp vừa vô hại, nhưng lại dùng một sức lực có thể bóp nát xương cổ tay của nghiên cứu viên.
Lúc này, chiếc vòng trên tay còn lại của Mạc Bạch lóe lên hai lần, là Liễu Tòng Y và Thịnh Viêm trả lời tin nhắn.
Khi nghiên cứu viên gõ cửa thì Mạc Bạch cũng gửi tin nhắn tương tự cho cả hai người: “Nghiên cứu viên đã kiểm tra phòng chưa? Quy trình thế nào? Có thấy chỗ nào khả nghi không? Đánh chữ trả lời đi đừng dùng giọng nói.”
Mạc Bạch giơ cổ tay lên, liếc nhanh tin nhắn của hai người.
Thịnh Viêm trả lời: “Qua rồi, chỉ hỏi mấy câu thông thường mà thôi, không có gì đặc biệt cả."
Liễu Tòng Y nói: “Sau khi điều tra thì đưa cho tôi một ly nước trái cây, dùng ống nghe nghe phổi tôi, hỏi vài câu đơn giản. Tôi thấy không có chỗ nào khả nghi cả, tướng mạo của hắn quá bình thường, suýt chút nữa là tôi đã không nhận ra được, cái này có tính là không bình thường không?"
Mạc Bạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nghiên cứu viên, cảm thấy khuôn mặt đó tầm thường đến mức gần như không có trong trí nhớ như của cô, ngay cả một người giỏi ghi nhớ các đặc điểm trên khuôn mặt cũng không thể phân biệt được khuôn mặt của nghiên cứu viên có khác trước không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT