Bất Kiến Hàn vội vàng nói một tiếng xin lỗi với người giao hàng, cúi xuống nhặt tờ giấy báo trúng tuyển rơi trên đất, chạy như bay về nhà. Cậu thậm chí còn không đợi thang máy, chạy bộ một mạch lên tầng tám, giật mạnh cửa nhà ra.
"Bất Độ Bình!" Cậu thở hổn hển gọi lớn: "Tại sao lại là giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật Kinh Hoa?!"
"Con nói cái gì kỳ lạ vậy? Con đăng ký nguyện vọng vào Kinh Hoa, điểm số cũng đủ, người ta gửi cho con giấy báo trúng tuyển của Kinh Hoa chứ còn gì nữa?" Bất Độ Bình bưng thức ăn từ trong bếp ra, nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Bất Kiến Hàn hỏi: "Chẳng phải bố đã sửa nguyện vọng của con rồi sao?"
"Bố sửa nguyện vọng của con làm gì?" Bất Độ Bình càng cảm thấy kinh ngạc: "Không phải chính con đã nói, đã học vẽ thì nhất định phải học ở Kinh Hoa sao? Con trai bố vào được trường mỹ thuật số một cả nước, bố còn mừng không kịp, việc gì phải sửa nguyện vọng của con?"
Sống mũi Bất Kiến Hàn cay xè, vành mắt lại đỏ lên.
Cậu cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang đảo quanh trong hốc mắt, ép chúng không được rơi xuống, khóe miệng gượng cười một cách thiếu tự nhiên: "Con còn tưởng bố không muốn con học vẽ. Sao đột nhiên bố lại nghĩ thông suốt vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play