Bất Kiến Hàn tỉnh lại lần nữa, khi này cậu đã ở trong phòng bệnh.
Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là vui mừng vì may mắn thoát khỏi nguy hiểm, mà là tiếc nuối. Cậu tin chắc rằng Thiên Đường là một thế giới có thật, nhưng đây chỉ là trực giác mơ hồ tồn tại trong cậu, cậu rất khó tìm được bằng chứng xác thực ở thế giới hiện thực. Cậu đã vô số lần suy đoán về cách thức đến Thiên Đường, dường như ngoài giấc mơ, chỉ có cái chết cận kề. Cậu được cứu rồi và cũng vì thế mà lỡ mất cơ hội đến Thiên Đường.
Sau khi tỉnh lại, bác sĩ và y tá bận rộn tới lui, tiến hành kiểm tra sức khỏe cho cậu, sau đó là người nhà đến thăm. Cậu nhìn thấy người phụ nữ bước vào phòng bệnh, hốc mắt và chóp mũi của bà đỏ ửng như sắp trầy xước, kiểu tóc được chăm chút tỉ mỉ cũng rối bù xơ xác. Cậu chưa bao giờ thấy bà tiều tụy như vậy, cho dù là ở nhà cũng chưa từng. Trong ký ức của cậu, bà vĩnh viễn lười biếng, uể oải, dường như không có bất cứ sự vật nào có thể lay động được bà, bà chỉ quan tâm đến cảm xúc vui buồn của chính mình.
"Ai đã đưa con đến bệnh viện vậy ạ?" Bất Kiến Hàn hỏi, dây thanh quản bị tổn thương vẫn còn hơi khàn.
Người phụ nữ nói: "Là bố con."
Người đầu tiên phát hiện Bất Kiến Hàn mất tích không phải là bạn học chung sớm tối, không phải là thầy cô giáo và bảo vệ đáng lẽ phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của trường, cũng không phải là mẹ cậu- người giám hộ hợp pháp của cậu. Mà là người bố đã lâu không liên lạc với cậu.
Trước kỳ nghỉ lễ, Bất Độ Bình từng hỏi Bất Kiến Hàn có muốn cùng ông về quê không, Bất Kiến Hàn đã từ chối. Vì cậu từ chối, người thân ở quê đã bắt tàu hỏa đến thành phố Sở Đình nơi cậu thường trú, chủ động đến thăm cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT