Con quái vật không rõ từ đâu đến cứ loanh quanh ngoài căn nhà. Dựa vào việc nó từng thao túng người hàng xóm - một họa sĩ minh họa - gõ cửa để lừa mở, Bất Kiến Hàn suy đoán rằng, chỉ cần cậu không chủ động mở cửa, nó sẽ không thể vào nhà được.
Quái vật không chịu rời đi, mà Bất Kiến Hàn thì không thể liều lĩnh dẫn Thương Hành Y ra ngoài. Cậu cõng Thương Hành Y lên lầu hai, đặt anh nằm trên giường trong phòng ngủ rồi kiểm tra khắp nhà xem có gì có thể dùng được.
Gia đình họ thường mua thực phẩm tươi để nấu ăn, gần như không tích trữ nhiều đồ ăn. Trong phòng vẽ của Bất Kiến Hàn còn vài món đồ ăn vặt, nhưng không có gì khác ngoài một ít nguyên liệu làm bánh ngọt mà Thương Hành Y hay dùng. Tiếc rằng cậu chẳng biết làm bánh, mà điện lại chưa khôi phục, bếp từ cũng chẳng dùng được.
Sau một hồi tìm kiếm, Bất Kiến Hàn chỉ gom được nửa bình nước uống, một ít đồ ăn vặt và một túi đường trắng.
Những thứ này cùng lắm chỉ đủ cho họ sống sót thêm ba, bốn ngày. Nếu sau thời hạn ấy, con quái vật vẫn chưa rời đi, hoặc điện và tín hiệu vẫn chưa khôi phục, Bất Kiến Hàn buộc phải nghĩ cách phá vòng vây để dẫn Thương Hành Y rời khỏi nơi này. Nếu không, cả hai sẽ chết kẹt trong nhà.
Điều duy nhất khiến cậu an ủi là, trước đây khi Bất Kiến Hàn bị sốt, Thương Hành Y đã mang về một ít thuốc hạ sốt và thuốc bổ từ bệnh viện. Sau khi Bất Kiến Hàn khỏi bệnh, số thuốc ấy vẫn còn lại chút ít, đủ dùng thêm một đến hai ngày.
Điện thoại mất chức năng liên lạc, giờ chỉ còn dùng làm đèn chiếu sáng. Bất Kiến Hàn dùng băng dính trong suốt cố định chiếc điện thoại trên đầu giường, cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn sử dụng thuốc hạ sốt, đo lường chính xác liều lượng rồi nhét vào miệng Thương Hành Y.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play