Như thể vừa vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộng, Bất Kiến Hàn bỗng choàng tỉnh, toàn thân lạnh toát tê dại, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.
Nỗi sợ hãi, sự sụp đổ và vẻ mặt không thể tin được của Tần Lâu Nguyệt khi cận kề cái chết, vẫn in sâu trong tâm trí cậu, sống động đến mức như thể cậu vừa thật sự trải qua khoảnh khắc ấy.
Giờ khắc này, cậu như bị dội một gáo nước lạnh giữa mùa đông lạnh giá, âm khí thấm vào từng thớ thịt, lạnh đến run rẩy, gần như không thể điều khiển nổi thân thể mình. Bàn tay run rẩy không ngừng của cậu đang nắm chặt một cây bút máy, bị một bàn tay khác siết chặt, ấn xuống cuốn sổ điểm danh đang mở trên mặt đất, mực đỏ như máu vừa viết xong một chữ "Tần" xiêu vẹo.
Cậu giật mình, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng năm ngón tay đang nắm chặt lấy tay cậu lại đang gắt gao siết chặt hơn, không cho cậu thoát ra.
"Lão Hàn, lão Hàn, cậu tỉnh rồi sao!" Lâm Truyện Phong thấy Bất Kiến Hàn dường như đã tỉnh táo, trông anh ấy vô cùng kích động.
Dáng vẻ hiện tại của anh ấy tuyệt đối không thể gọi là đẹp mắt, phần thân trên còn miễn cưỡng bình thường, nhưng từ phần eo trở xuống, cánh tay và chân bị xoắn lại như dây thừng, những phần tay chân bị cắt cụt còn sót lại phía sau hợp thành lại thành một khối lớn, tạo thành một cấu trúc kỳ dị khổng lồ giống như thân nhện. Anh ấy đã cố gắng hạ thấp người để ngang tầm với Bất Kiến Hàn, nhưng thân hình đồ sộ lại không cho phép, tư thế của anh ấy vẫn mang vẻ kẻ từ trên cao nhìn xuống.
Tuy nhiên, khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt u ám cùng với đường nét vai lưng, lại bất ngờ trùng khớp với hình bóng của một người nào đó trong ký ức của Bất Kiến Hàn.
Bất Kiến Hàn nhìn bàn tay Lâm Truyện Phong đang nắm chặt lấy tay mình, kéo tay cậu viết tên lên sổ điểm danh, khó khăn lắm mới thốt ra được vài chữ từ kẽ răng: "Cậu... đang làm... gì vậy?"
"Viết tên chứ sao!" Lâm Truyện Phong hào hứng nói: "Đây là thời khắc cuối cùng rồi - Nữ quỷ móc tim bị dồn vào đường cùng, thế mà lại bám vào người cậu. Cơ chế giết người của quỷ bút máy chính là giết chết người cầm bút viết tên mình, bây giờ cậu chỉ cần viết ra tên nàng ta, thì cũng tương đương với việc nàng ta tự ký tên mình, vậy là chúng ta sẽ chiến thắng mà không cần đánh!”
Một tràng dài khiến đầu óc Bất Kiến Hàn choáng váng, cậu mơ mơ màng màng nói: "Cậu buông tay ra trước đã... tay tôi sắp bị cậu bóp gãy rồi, để tôi tự viết!"
"Ồ, được, được rồi, cậu tự viết đi.”
Lâm Truyện Phong miệng thì nói vậy, nhưng tay lại không hoàn toàn buông ra, chỉ hơi nới lỏng sự kìm kẹp, vẫn nắm hờ trên mu bàn tay Bất Kiến Hàn. Anh ấy dường như vẫn chưa yên tâm để Bất Kiến Hàn tự hành động, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút thì nữ quỷ ẩn nấp trong cơ thể Bất Kiến Hàn sẽ đảo khách thành chủ, khống chế cơ thể cậu phản công.
Bất Kiến Hàn hít sâu hai hơi, cố gắng đẩy luồng không khí lạnh lẽo trong lồng ngực ra ngoài, giành lại quyền kiểm soát cánh tay. Sau đó, cánh tay của cậu di chuyển một cách cứng đờ, từ từ viết lên sổ điểm danh một chữ "Lâu" còn xấu hơn cả chữ "Tần" trước đó.
"Bỏ tay ra một chút." Cậu cau mày nói với Lâm Truyện Phong: "Cậu che mất rồi."
"Được, cậu viết nhanh lên."
Cuối cùng anh ấy cũng tin tưởng Bất Kiến Hàn không bị nữ quỷ khống chế, Lâm Truyện Phong hơi dịch tay ra một chút.
Bất Kiến Hàn ổn định tinh thần, hạ bút viết chữ cuối cùng.
Một nét phẩy, nét ngang móc, lại một nét ngang.
Ánh mắt Lâm Truyện Phong mong chờ nhìn cậu viết nét bút cuối cùng, cậu đột nhiên khựng lại một chút.
Rồi đột nhiên cậu vùng dậy, ném cuốn sổ điểm danh đi, nắm chặt bút máy lao về phía mắt trái của Lâm Truyện Phong đâm tới!
"A-!!!"
Cơn đau đột ngột khiến Lâm Truyện Phong kẻ đã biến thành quái vật, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Anh ấy theo bản năng lấy tay che mắt bị thương lại máu đỏ sẫm chảy ra từ kẽ tay.
"Cậu đang làm gì thế?!"
Anh ấy gầm lên giận dữ, thân hình nhện kỳ dị khổng lồ trong nháy mắt đứng thẳng dậy, giơ cao hai cặp chân trước, miệng đầy máu bên dưới bụng đồng thời gào thét. Hai tiếng gầm rú chồng chéo, vang vọng khắp bảo tàng Mỹ thuật.
Bất Kiến Hàn nhặt cuốn sổ điểm danh lên rồi bỏ chạy, trong lúc bận rộn vẫn không quên vừa chạy vừa rút bút của mình ra lưu lại tiến trình, sau đó quay người lại hét lớn về phía Lâm Truyện Phong.
"Cậu mới là kẻ đã làm gì đấy! Tên đàn ông tồi!”
[Nhiệm vụ hiện tại: Hỗ trợ Lâm Truyện áp chế nữ quỷ móc tim đã bị suy yếu. [Đã hoàn thành]]
[Nhiệm vụ hiện tại: Đánh bại Lâm Truyện Phong.]
Lời cầu xin của Lâm Truyện Phong, từ đầu đến cuối chỉ là một lời nói dối khổng lồ.
Anh ấy căn bản không phải vì bệnh tim bẩm sinh mà buộc phải mượn sức mạnh của lệ quỷ để kéo dài mạng sống, sự thật hoàn toàn ngược lại, chính vì trái tim được cấy ghép vào lồng ngực anh ấy đã hóa thành một con lệ quỷ nên anh ấy mới có thể sống sót đến ngày hôm nay.
Nữ quỷ móc tim Tần Lâu Nguyệt đã bám vào người Bất Kiến Hàn, vì hai người dùng chung một cơ thể nên đã để lộ toàn bộ ký ức cho Bất Kiến Hàn thấy.
Lâm Truyện Phong chính là chàng họa sĩ trẻ Lâm Thả Hành trong ký ức của Tần Lâu Nguyệt. Anh ấy và hoa khôi Tần Lâu Nguyệt yêu nhau, nhưng vì thân phận thấp hèn, Tần Lâu Nguyệt bị tú bà ép gả cho công tử của một gia đình giàu có làm vợ lẽ. Tần Lâu Nguyệt vì muốn bảo vệ Lâm Thả Hành, đành phải đồng ý yêu cầu của tú bà, và nói những lời hạ thấp Lâm Thả Hành, để tránh tú bà hoặc những khách làng chơi khác tìm đến gây phiền phức cho Lâm Thả Hành. Không ngờ sự bảo vệ này lại bị Lâm Thả Hành hiểu lầm là lừa dối tình cảm của anh ấy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Có lẽ trong sâu thẳm tâm hồn Lâm Thả Hành vốn đã tồn tại mầm mống của sự biến thái và cố chấp, hoặc cũng có thể là do anh ấy biết rõ mình mắc bệnh tim, số phận đã định là không thể sống lâu, trong sự tuyệt vọng tâm lý bị bóp méo, tin chắc rằng Tần Lâu Nguyệt không thể nào dành trọn trái tim cho mối tình này thế nên cuối cùng Lâm Thả Hành đã rơi vào sự điên loạn. Anh ấy hẹn gặp Tần Lâu Nguyệt vào đêm khuya tại góc thành, trong lúc cãi vã giả vờ lên cơn đau tim, nhân lúc Tần Lâu Nguyệt không đề phòng đã dùng thuốc mê khiến nàng bất tỉnh rồi đưa đi.
Anh ấy phẫu thuật lấy trái tim của Tần Lâu Nguyệt, cấy ghép vào cơ thể mình. Dù vào thời đại đó, kỹ thuật y học phương Tây đã được du nhập, nhưng từ những ký ức mà Bất Kiến Hàn cho thấy có thể thấy điều kiện y tế và vệ sinh đều không được tốt, thậm chí Lâm Thả Hành có khả năng đã không kiểm tra xem trái tim của Tần Lâu Nguyệt có phản ứng đào thải với cơ thể mình hay không, mà trực tiếp tiến hành phẫu thuật cấy ghép. ( truyện trên app tyt )
Vào lúc đó, anh ấy thực sự mang tâm lý không thể sống cùng nhau thì chết chung, đã chọn cùng Tần Lâu Nguyệt chết vì tình.
Thật là một kẻ không có được tình yêu của em thì sẽ chiếm lấy thân thể em, không có được trái tim em, thì sẽ lấy đi trái tim của em.
Thế nhưng lại không ngờ rằng, cuộc tình tưởng chừng như đã định sẵn kết cục sẽ chết vì tình này lại xuất hiện một bước ngoặt.
Tần Lâu Nguyệt bị người mình yêu giết chết, lòng đầy oán hận và phẫn nộ, thế mà lại hóa thành lệ quỷ. Lâm Thả Hành được cấy ghép trái tim của Tần Lâu Nguyệt, trái tim trong lồng ngực biến thành trái tim quỷ, oái oăm thay lại thoát khỏi căn bệnh tim đã hành hạ anh ấy suốt hai mươi năm, sống sót trong một hình hài kỳ dị, nửa người nửa quỷ.
Bất Kiến Hàn không biết Lâm Thả Hành đã làm thế nào để trốn thoát khỏi sự truy sát của lệ quỷ Tần Lâu Nguyệt, cũng không biết anh ấy đã thay hình đổi dạng như thế nào, trở thành Lâm Truyện Phong với thân phận và diện mạo hoàn toàn khác. Nhưng điều chắc chắn là, suốt mấy chục năm qua, Tần Lâu Nguyệt chưa bao giờ từ bỏ ý định trả thù Lâm Truyện Phong, muốn giành lại trái tim của mình. Còn Lâm Truyện Phong cũng không hề có chút ăn năn hối hận, không chỉ không muốn trả lại trái tim quỷ, mà còn giết người tạo ác, nuôi dưỡng quỷ nô, thậm chí còn nảy ra ý định giam cầm Tần Lâu Nguyệt để bản thân được trường sinh bất lão.
Thật là một vở kịch tình cảm rúng động trời đất!
Lâm Truyện Phong nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của từ "tên đàn ông tồi" trong miệng Bất Kiến Hàn, lập tức cười lớn.
"Thế mà cậu cũng biết được rồi sao!" Miệng anh ấy và cái miệng khổng lồ bên dưới bụng con quái vật nhện đồng thời phát ra tiếng nói, hai âm thanh chồng chéo vang vọng, tạo nên một cảm giác kinh dị kỳ quái: "Biết rồi thì đã sao? Tôi đúng là đã từng căm hận sự phản bội của nàng ta, nhưng tôi cũng cảm ơn nàng ta. Điều quan trọng nhất mà mối tình này đã dạy tôi, chính là con người không thể được người khác yêu thương, cũng không nên yêu người khác. Chỉ có tình yêu dành cho bản thân, mới là tình yêu đích thực và được yêu thương thật sự!”
"Chỉ có bản thân tôi mới không lừa dối chính mình, thứ tôi muốn chỉ có thể tự mình tranh đấu để có được. Cậu xem, bây giờ tôi đã có được trái tim của nàng ta, cũng trở thành một họa sĩ được mọi người công nhận, thực hiện được lý tưởng của mình! Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thiện bản thân, tất cả những gì tôi đã làm, đều là đúng đắn!"
Anh ấy cười lớn một cách điên cuồng, những chiếc chân nhện chống đỡ trên mặt đất không còn giữ nguyên hình dạng chân côn trùng nữa, mà biến thành vô số hình dạng giống như rết, lao vun vút về phía Bất Kiến Hàn như con thoi.
Cơ thể Bất Kiến Hàn căng cứng, âm khí của nữ quỷ trong người cậu cuồn cuộn dâng trào, cùng với nỗi buồn, sự phẫn nộ và oán hận của Tần Lâu Nguyệt đè nặng lên cậu, nhanh chóng chuyển hóa từ sự kiềm chế thành sức mạnh mà cậu có thể điều khiển.
Cậu cảm nhận được dưới sự thúc đẩy của âm khí, cơ thể cậu trở nên nhẹ bẫng và lạnh lẽo, như thể có thể bay lên không trung bất cứ lúc nào. Tóc sau gáy dài ra một cách chóng mặt, trong nháy mắt đã chạm đến mặt đất.
… Moé, chẳng qua chỉ là biến thành ẻo lả thôi à. Vì để phá đảo trò chơi này, cậu thậm chí còn biến thành con gái luôn đấy, một tên ẻo lả nho nhỏ, có gì đáng sợ chứ!
Kéo theo mái tóc dài chạm đất, Bất Kiến Hàn cảm thấy chỉ cần ý niệm vừa động, cơ thể lập tức bay lên giữa không trung. Âm khí cuồn cuộn hóa thành sương mù đen bao phủ lấy cậu, tựa như rồng rắn cuồng vũ, đồng thời góc dưới bên phải tầm nhìn xuất hiện bảng kỹ năng.
Con rết được tạo ra từ chân tay cụt đã xuyên thủng lớp sương mù đen bảo vệ cậu, trong lúc nguy cấp cậu chọn đại một kỹ năng thi triển, lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, trong nháy mắt đã dịch chuyển ra sau lưng Lâm Truyện Phong. Một kích này của Lâm Truyện Phong đánh vào không khí, tất cả những con mắt trên người anh ấy đều chuyển động, khóa chặt vị trí của Bất Kiến Hàn, sau đó con quái vật nhện biến hình xoay người, quay mặt về phía Bất Kiến Hàn.
Bất Kiến Hàn tranh thủ thời gian liếc nhìn bảng kỹ năng, ngoài kỹ năng dịch chuyển vừa sử dụng vẫn còn có ba kỹ năng khác. Lần lượt là Phóng Châm tương đương với đòn đánh thường, Đầm Lầy Âm Khí có tác dụng giảm tốc độ của đối thủ, và Móc Tim đòn tấn công cuối cùng tập trung toàn bộ sức mạnh.
Chưa để Lâm Truyện Phong kịp phản ứng, cậu nhanh chóng tung ra chiêu Đầm Lầy Âm Khí, sau đó là dùng Phóng Châm để tấn công. Mái tóc dài được âm khí gia trì, sắc bén như kim thép, một chiêu đã đâm xuyên qua một chi của Lâm Truyện Phong. Lâm Truyện Phong bị thương đau đớn, liên tục lùi lại, nhưng lại dẫm phải cạm bẫy do Đầm Lầy Âm Khí tạo ra, hành động lập tức trở nên cứng nhắc và chậm chạp.
Kỹ năng của chị gái thật lợi hại!
Từ kẻ bị truy đuổi chật vật bỗng chốc biến thành ác quỷ truy sát kẻ khác, Bất Kiến Hàn cảm thấy trút được một hơi tức giận. Cậu bay lên cao, nhìn xuống Lâm Truyện Phong đang vùng vẫy trong Đầm Lầy Âm Khí.
"Tôi đồng ý với cậu rằng con người nên yêu bản thân mình, thứ mình muốn thì nên tự mình cố gắng để đạt được." Bất Kiến Hàn nói: "Nhưng điều khiến con người trở thành con người chứ không phải cầm thú, là bởi vì con người không chỉ biết yêu bản thân mình, mà còn biết cách yêu thương người khác. Tranh đấu là sự sáng tạo vĩ đại từ không đến có, chứ không phải là sự cướp đoạt vô liêm sỉ từ người khác."
"Nói gì mà tình yêu đích thực, nói gì mà hoàn thiện bản thân, đúng đắn cái gì chứ, đừng có làm tôi buồn nôn nữa. Nếu cậu thẳng thắn thừa nhận mình là một tên biến thái, một kẻ giết người cố chấp, có lẽ tôi còn coi trọng cậu hơn một chút!”
Lâm Truyện Phong cuối cùng cũng thoát khỏi Đầm Lầy Âm Khí. Anh ấy tự xé đứt phần bị mắc kẹt trong đầm lầy, kéo lê những chi cụt đẫm máu, hai mắt đỏ ngầu gầm gừ về phía Bất Kiến Hàn.
Bất Kiến Hàn cười lạnh một tiếng, một lần nữa tung ra kỹ năng Phóng Châm.
"Chết đi, đồ cặn bã."
Trận chiến với boss đã bắt đầu!