Lúc này còn nghiên cứu cơ chế gì nữa, tất nhiên là chạy trốn quan trọng hơn!
Bỏ lại đôi giày cao gót, tốc độ chạy trốn của Bất Kiến Hàn thực sự nâng lên một tầm cao mới, nhanh như bay.
Cậu chạy chưa được mấy mét, những con ngươi lóe ra từ bóng tối liền lần lượt nhắm lại, biến mất trong bóng tối, chỉ còn những bóng đen với hình dạng dữ tợn đuổi theo tiếng bước chân lộp cộp, bám sát phía sau cậu.
Cậu phanh gấp, dừng lại tại chỗ, nín thở. Vô số bàn tay ma quái nhe nanh múa vuốt vươn ra từ phía sau lưng, đang định vồ lấy cậu thì bất động giữa không trung, khung cảnh chìm vào sự im lặng chết chóc, thậm chí còn có hơi buồn cười
Cậu đứng im tại chỗ, những bàn tay ma quái lại bắt đầu từ từ rút lui.
Nhớ lại thông tin mà cô gái NPC dẫn đường đã tiết lộ, Bất Kiến Hàn phán đoán cậu đã gặp phải hai loại linh dị. Loại thứ nhất là kẻ theo dõi, loại thứ hai là kẻ rình mò.
Kẻ theo dõi tương ứng với bóng ma trên mặt đất, nghe tiếng động sẽ hành động, tấn công nguồn phát ra âm thanh. Kẻ rình mò tương ứng với những con mắt trong bóng tối, có thể không có khả năng tấn công trực tiếp, nhưng nếu ở một chỗ quá lâu, sẽ bị kẻ rình mò để ý. Kẻ rình mò sẽ khiến kẻ theo dõi thoát khỏi giới hạn của cơ chế tấn công, trực tiếp tấn công mục tiêu.
Tuy nhiên, dựa theo lời nhắc nhở của cô gái NPC dẫn đường, có thể suy đoán rằng, dù là linh dị nào cũng có một giới hạn, đó là "sẽ không tấn công mục tiêu đi theo nhóm". Bọn chúng chỉ tấn công những người đi một mình, rất có thể Bất Kiến Hàn phải luôn duy trì trạng thái bị theo dõi và chuẩn bị bị tấn công, cho đến khi cậu gặp được Lâm Thả Hành.
Thực tế, cả một thị trấn rộng lớn như vậy, lại là thời Dân quốc không phải là thời phong kiến không có đèn điện, vào khoảng thời gian này cả thành phố chìm trong bóng tối im lặng, gần như là điều không thể. Nhưng dọc đường đi, Bất Kiến Hàn đừng nói là không gặp người đi đường mà ngay cả một ngọn đèn lồng treo dưới mái hiên, một cánh cửa sổ sáng đèn cũng không thấy, thật sự quá khác thường.
Cậu đoán rằng điều này có thể liên quan đến việc cậu đang ở trong hồi ức của cốt truyện, những gì cậu nhìn thấy, chưa chắc đã là cảnh thật, rất có thể là ký ức đã được Tần Lâu Nguyệt chủ quan xử lý.
Tần Lâu Nguyệt đã phóng đại bóng tối và sự cô độc của màn đêm, con đường vắng vẻ lúc đêm khuya đối với một người phụ nữ yếu đuối mà nói, quả thực quá đáng sợ. Những con ma theo dõi và rình rập nàng, cũng chưa chắc đã là ma thật, mà là hiện thân của những kẻ do tú bà phái đi theo dõi đời tư và kiểm soát các cô gái.
Suy nghĩ có chút lan man. Tóm lại, bí quyết để sống sót trong đoạn cốt truyện này chính là luôn di chuyển, nhưng cố gắng không phát ra tiếng động.
Chỉ cần có thể rút ra quy luật trước khi chết, đoạn hồi ức nguy hiểm này không khó đối phó. Việc cởi giày cao gót ném đi lúc trước, quả thực là ném đúng rồi.
Đợi bóng ma rút lui một chút, Bất Kiến Hàn bắt đầu rón rén đi về phía trước.
Hạn chế về biên độ động tác, cậu không thể chạy quá nhanh, lỡ như đi nhầm đường, còn phải quay lại với tốc độ đều đặn chậm rãi, đi tới đi lui, tốn rất nhiều thời gian. Bóng ma vẫn bám theo cậu, ẩn nấp trong bóng tối, rục rịch muốn hành động, khiến cậu như thể đang gánh chịu một áp lực nặng nề trên lưng.
Không biết đã đi bao lâu, trong bóng tối dày đặc cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng. Ở phía xa trong con hẻm, một chiếc đèn lồng giấy trắng treo lơ lửng trong màn đêm đen kịt, lúc sáng lúc tối, như ánh sáng mồi nhử kiên nhẫn chờ đợi con thiêu thân tự sa lưới.
Bất Kiến Hàn thận trọng bước nhanh về phía có ánh sáng.
Càng đến gần, cậu càng nhìn rõ dưới ánh nến là một chàng trai trẻ mặc trường sam đang cầm đèn chờ đợi.
Dáng người gã cao nhưng gầy gò, gió thổi phồng trường sam, trông trống rỗng. Ánh nến trắng bệch chiếu sáng chiếc cằm gầy gò, sống mũi, đôi lông mày nhíu chặt của gã, đôi mắt đen láy sâu hun hút, dưới mắt có quầng thâm đáng sợ, phần còn lại của cơ thể hầu hết đều ẩn trong bóng tối.
Như một hồn ma lang thang trên con phố vắng tanh.
[Tần Lâu Nguyệt: A Hành! Thật tốt quá, em biết chàng vẫn bằng lòng đợi em ở đây, chàng nghe em giải thích.]
Bất Kiến Hàn bước tới, đọc lời thoại, đồng thời bóng đen đang rục rịch sau lưng cậu như nhận được tín hiệu gì đó, dần dần dịu xuống, rút về thành phố trống vắng tối đen như mực.
"Em nói đi." Dưới ánh nến le lói, đôi môi chàng họa sĩ trẻ tái nhợt như người chết khẽ cử động, giọng nói nghẹn ngào: "Tôi đang nghe đây." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Em sẽ không gả cho Tiêu công tử làm vợ lẽ của hắn ta, càng không chải đầu cho người khác." Lời thoại quá kỳ quặc và xấu hổ, để nhanh chóng vượt qua đoạn cốt truyện truy đuổi tình lang đầy gian nan này, Bất Kiến Hàn tăng tốc độ nói, nghe như thể cậu thực sự đang vội vàng thanh minh với người yêu đang hiểu lầm mình: "Chàng biết đấy, em vẫn luôn chờ chàng… Dù bây giờ chàng chưa thành công, em chưa bao giờ quan tâm đến những thứ đó- người khác yêu em chỉ vì ham muốn vẻ bề ngoài này, chỉ là chơi đùa, chỉ có em trân trọng tấm chân tình của chàng.”
Nghe vậy, Lâm Thả Hành như mất hết sức lực, nở một nụ cười yếu ớt chỉ thoáng qua trên mặt. Đôi mắt đen láy của gã như có thể nói lên lời, nơi sâu thẳm nhất, ẩn chứa sự bất lực và đau buồn của một người đàn ông thất tình, tan nát cõi lòng, yêu sâu đậm nhưng không dám nói ra.
"Vừa rồi em nói với má mì của em, không phải như vậy." Giọng gã rất nhẹ, hơi thở như sợi tơ tằm lơ lửng trong không trung, dường như lúc nào cũng có thể tan vỡ: "Em nói tôi không có tiền, cũng không có quyền, chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt và suy nghĩ viển vông, ngoài vẻ ngoài ra thì chẳng có gì đáng giá. Thì ra em nhìn tôi như vậy, tại sao em không nói sớm? Những gì em nói đều đúng, chỉ là tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn, thực ra em nghĩ như vậy về tôi?”
"En nên biết, tôi yêu em chưa bao giờ là vì sắc đẹp của em. Tần Lâu Nguyệt mà tôi yêu là người thấu hiểu, có thể bao dung và thấu hiểu sự kiên trì với lý tưởng của người khác. Không quan tâm tôi nghèo khó, cũng sẽ không cười nhạo địa vị tôi thấp kém, càng không cho rằng việc tôi kiên trì theo phong cách hội họa của mình, không chịu chiều theo thị hiếu của người đời là cố chấp không thể lý giải. Chẳng lẽ tôi không biết bản thân mình vừa nghèo vừa hèn, cố chấp như một kẻ ngốc sao? Nhưng em đã nói với tôi, em không quan tâm đến vật chất bên ngoài, điều em trân trọng chính là ý chí kiên cường bất khuất và tâm hồn độc lập của tôi.”
“Tôi cứ ngỡ chỉ có em hiểu tấm lòng tôi, chỉ có em mới công nhận tài năng của tôi, tôi không chỉ xem em là người yêu, mà còn xem em như tri kỷ. Mỗi khi tôi gục ngã, chỉ cần nghĩ đến em, tôi lại cảm thấy mình có lý do để tiếp tục kiên trì. Nhưng bây giờ em lại nói với tôi, tất cả đều là giả dối? Tôi biết người trong hồng trần, đa phần đều giỏi khua môi múa mép, nhưng tôi không ngờ, lại giỏi đến mức này…”
"Hôm nay nghe những lời em nói, tôi không khỏi suy nghĩ, câu ‘tán thưởng’ mà em từng nói với tôi, rốt cuộc em đã nói với bao nhiêu người? Em đã bao nhiêu lần trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, rốt cuộc em đã trêu đùa bao nhiêu người đàn ông, khiến họ si mê cuồng dại, còn em thì chẳng dính dáng gì? Lời nào của em là thật? Tôi nghèo rớt mồng tơi, vốn dĩ đã chẳng còn gì, cho em hết cũng chẳng sao? Chỉ còn lại một trái tim chân thành, vậy mà em cũng muốn đánh cắp rồi giẫm đạp nó xuống bùn-”
"Tần Lâu Nguyệt, rốt cuộc em có trái tim không?!"
Từng câu chất vấn, như tiếng kêu thảm thiết của chim nhạn mất bạn, thống khổ khôn nguôi.
Lâm Thả Hành càng nói càng kích động, đến đoạn bi phẫn tột cùng, hơi thở gấp gáp, giọng nói nghẹn ngào gần như không thở nổi. Bàn tay gầy guộc của gã run rẩy dưới ống tay áo rộng thùng thình, ánh lửa trong lồng đèn cũng rung động không ngừng, sắp tắt ngúm.
Nghe xong đoạn bộc bạch đầy tình cảm này, Bất Kiến Hàn lại cảm thấy tâm tình dao động, khóe mắt cay cay, nước mắt suýt nữa trào ra. Tất nhiên cậu biết, đây là do ảnh hưởng từ Tần Lâu Nguyệt mà cậu đang nhập vai, nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ một giọt nước mắt xót xa cho người anh em trước mặt đang bị cắm sừng.
Thậm chí ngay cả khi đọc lời thoại cũng trở nên chân thành hơn.
"Không, em không lừa chàng, em chưa bao giờ lừa chàng! A Hành, mỗi lời em nói với chàng đều là xuất phát từ trái tim. Chàng trách em lần lữa, nói năng vòng vo, chưa bao giờ cho chàng một lời hứa hẹn chắc chắn sao? Em đâu phải là không muốn, em chỉ là không dám! Em sợ má mì phát hiện ra chuyện của chúng ta, sẽ khiến chàng khó xử, càng sợ những khách trước kia sẽ gây phiền phức cho chàng, cho nên mới nói ra những lời khó nghe đó! A Hành, chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, chẳng lẽ chàng còn không hiểu tấm lòng của em sao?”
"Tôi không dám tin em nữa! Huống hồ, cho dù em là thật lòng." Lâm Thả Hành thở hổn hển, cả người run rẩy nói: "Cho dù những gì em nói là thật, thì đã sao?”
Lời nói của gã ngày càng khó khăn, run rẩy cũng ngày càng dữ dội, không nhịn được đưa tay nắm chặt vạt áo trước ngực, sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, trông như khó thở.
Lúc đầu Bất Kiến Hàn còn tưởng gã chỉ là quá kích động, nhưng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Dáng người Lâm Thả Hành dần dần thấp xuống, cơn nghẹt thở và run rẩy dữ dội khiến chàng khó đứng vững, dần dần quỳ xuống đất, chiếc đèn lồng giấy trắng trên tay cũng rơi xuống. Ngọn lửa lan lên tờ giấy trắng dán trên khung tre, nhanh chóng bốc cháy, thiêu rụi một lỗ hổng trên giấy đèn lồng trắng bệch.
Lý trí mách bảo Bất Kiến Hàn, cho dù trong bất kỳ trường hợp nào, tốt nhất cũng đừng nên tùy tiện đỡ một người đột nhiên ngã xuống, rất có thể sẽ bị lừa đảo. Nhưng cơ thể cậu lại tự động di chuyển, bước về phía trước, ngay cả chức năng nói chuyện cũng không còn do cậu kiểm soát, trực tiếp bị hệ thống tiếp quản.
"A Hành, A Hành! Chàng không sao chứ, chàng bị sao vậy?"
-Chết tiệt, lại là kịch bản giết người!
Tần Lâu Nguyệt lo lắng, ân cần ngồi xổm trước mặt Lâm Thả Hành, Lâm Thả Hành như nắm được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt cánh tay nàng, nói đứt quãng: "Tôi, tôi e rằng... sống không được bao lâu nữa…”
“Chàng đừng nói vậy, chàng tuyệt đối đừng nói vậy!” Bất Kiến Hàn cảm nhận được sự ẩm ướt trên mặt, Tần Lâu Nguyệt chắc hẳn đã khóc như mưa: “Em không cần chàng dành dụm tiền chuộc thân cho em nữa, cũng mặc kệ đám má mì,chị em, công tử, thiếu gia kia! Em đi theo chàng, chỉ có hai chúng ta. Chàng đưa em rời khỏi đây, chúng ta trốn đến nơi không ai quen biết chúng ta…”
"Em..." Ở góc độ mà Tần Lâu Nguyệt không nhìn thấy, trong mắt Lâm Thả Hành lóe lên một tia sáng u ám, giống như ánh sáng cuối cùng của người sắp chết: "Em bằng lòng đi theo tôi?"
"Em bằng lòng! Em..."
Câu nói còn chưa dứt, một cánh tay từ phía sau vươn ra, siết chặt cổ Tần Lâu Nguyệt.
Tần Lâu Nguyệt kinh sợ, định vùng vẫy nhưng cho dù Lâm Thả Hành có gầy yếu đến đâu, thì nàng một người phụ nữ làm sao có thể địch lại sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành?
Vẻ yếu ớt giả vờ lên cơn đau tim vừa rồi biến mất trong nháy mắt, Lâm Thả Hành mặt mày dữ tợn, một tay siết chặt nàng, tay kia từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn tay, nhanh chóng bịt miệng và mũi nàng.
“Vậy chúng ta đi cùng nhau thôi-”
Một mùi cay nồng xộc vào mũi. Động tác vùng vẫy của người phụ nữ dần dần trở nên yếu ớt, một lúc sau cuối cùng nàng mất đi ý thức, tay chân buông thõng, ngất xỉu trong vòng tay người yêu.
Trước mắt lại chìm vào bóng tối.
Dần dần, bên tai vang lên tiếng nói chuyện của một hai người.
"... Ngày nào cậu cũng uống thuốc, ít nhất cũng có thể sống thêm một năm nữa. Bây giờ mà phẫu thuật ghép tạng, cũng rất có thể xảy ra phản ứng đào thải, chẳng mấy chốc cũng sẽ chết, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Sống như vậy, sớm muộn gì cũng chết, có ý nghĩa gì." Một giọng nói trẻ trung mà Bất Kiến Hàn dường như đã từng nghe thấy vang lên: "Làm đi.”
"Nếu thất bại thì...?"
"Nếu thất bại, không thể sống cùng em ấy, thì chết cùng em ấy."
Bất Kiến Hàn cố gắng hết sức, mở mắt ra.
Tầm nhìn mờ mịt, ánh đèn chói lóa. Cậu đang nằm trên bàn mổ, tứ chi dường như bị người ta cố định, không thể cử động. Mơ hồ có thể nhìn thấy gò bồng đảo trước ngực nhấp nhô, cậu vẫn đang ở trong cơ thể của Tần Lâu Nguyệt, đoạn cốt truyện trước mắt là ký ức cuối cùng của Tần Lâu Nguyệt.
Bên cạnh bàn mổ, một trái một phải đứng hai người. Một người đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt, tay cầm dao mổ. Người thanh niên còn lại đẹp trai u ám, sắc mặt trắng bệch như ma quỷ, chính là Lâm Thả Hành.
Bất Kiến Hàn hoàn toàn không thể điều khiển cơ thể, chỉ có thể kinh hoàng nhìn người cầm dao mổ đưa mũi dao di chuyển trên ngực mình, rạch da thịt trước ngực.
Máu tươi phun trào, cơn đau dữ dội kích thích thần kinh cậu. Cậu thậm chí không thể nhắm mắt lại để không nhìn thấy cảnh tượng máu me tàn nhẫn trước mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương mổ phanh ngực mình, lấy trái tim đang đập mạnh mẽ ra ngoài.
Thịch. Thịch. Thịch.
Mỗi nhịp đập đều đẩy ra một lượng lớn máu nóng.
Trong cơn đau dữ dội khiến lý trí cậu gần như sụp đổ, cậu cảm thấy cơ thể mình đang dần lạnh đi vì mất máu, cậu cố gắng nghĩ lung tung, chuyển hướng sự chú ý để trốn tránh nỗi sợ hãi mà cái chết và cơn đau mang lại, mong nhanh chóng vượt qua đoạn tình tiết này, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện lên một câu trong phần giới thiệu phó bản.
"Lấy tim anh, đổi lấy tim em, mới biết nhớ nhung sâu nặng."
Lâm Thả Hành cầm lấy trái tim mà bác sĩ phẫu thuật đã lấy ra, như đang nâng niu báu vật hiếm có, cẩn thận nâng trong tay thưởng thức, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Gã nói: "Tần Lâu Nguyệt, thì ra em cũng có trái tim.”