[Bạn tỉnh dậy trong bóng tối mịt mờ.]
Trong tiếng ù tai kéo dài, Bất Kiến Hàn nghe thấy một giọng nam trầm ấm áp, êm dịu từ xa vọng lại, giúp cậu tìm lại ý thức đã lạc lối trong bóng tối.
[Bạn khẽ rên một tiếng, từ từ mở mắt. Đôi tay ngọc ngà thon thả chống đỡ cơ thể, bạn nhìn thấy trong chiếc gương thủy ngân được đặt đối diện chiếc giường chạm khắc, phản chiếu một thân hình gợi cảm, uyển chuyển như không xương, và một khuôn mặt tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành.]
Bất Kiến Hàn: "....?”
Cậu bật dậy khỏi giường như cá chép lộn mình, đầy nghi hoặc đánh giá xung quanh.
Đồ nội thất đều là kiểu dáng cũ kỹ bằng gỗ sưa, các góc được chạm khắc tinh xảo, ánh sáng cũ kỹ mờ nhạt. Cậu cảm thấy mình như lạc vào phim trường của bộ phim gián điệp thời dân quốc nào đó.
Đây là đâu? Chẳng phải cậu đang quyết chiến với nữ quỷ móc tim sao?
[Phát hiện trong gương phản chiếu khuôn mặt của một người phụ nữ, bạn vô cùng kinh ngạc. Đột nhiên, bạn như nhớ ra điều gì đó, hoảng hốt đưa tay xoa xoa hai bầu ngực mềm mại trước ngực- vậy mà lại có! Luống cuống tay chân, bạn đưa tay xuống dưới, sờ soạng giữa hai chân- quả nhiên không còn nữa!]
Bất Kiến Hàn: "....???”
Đây là chuyện ma quỷ kinh thiên động địa gì thế này?
"Hệ thống 301! Thò đầu ra đây, để tao cho mày ăn cái bùa đỏ!" Bất Kiến Hàn gào lên giận dữ.
Vừa dứt lời, cậu đột nhiên sững người.
Giọng nói vốn có của cậu bỗng chốc biến thành một giọng nữ êm ái, quyến rũ.
[Chào buổi tối, người chơi thân mến, hệ thống 301 rất hân hạnh được phục vụ bạn.]
Hệ thống như thể vừa thay đổi sắc mặt, giọng điệu lập tức chuyển từ trêu chọc, mập mờ sang nghiêm túc, thậm chí còn có chút cứng nhắc, máy móc.
Bất Kiến Hàn lập tức nghiêm khắc khiển trách hệ thống: "Mày tự đếm xem đây là lần thứ mấy rồi? Tao viết thư cho nhà sản xuất, đề nghị nâng cấp hệ thống trí tuệ nhân tạo, để hệ thống nhân văn hơn, thông minh hơn, có nói gì đến việc tăng thêm chức năng cà khịa người chơi đâu?”
[Sự thông minh của con người có thể thể hiện ở sự tự trào phúng và hài hước. Theo đó, việc cà khịa và trêu chọc, chẳng phải chính là biểu hiện của sự thông minh hóa và nhân tính của hệ thống sao?]
Bất Kiến Hàn: "...!”
Khốn kiếp, nghe cũng hợp lý đấy, không thể phản bác được.
Bỏ qua vấn đề hệ thống 301 ngày càng thích trêu chọc, Bất Kiến Hàn chuyển sự chú ý quay lại tình cảnh hiện tại.
"Đây là chỗ nào?" Cậu bước xuống giường, nhìn quanh căn phòng: "Hiện tại tôi đang trong tình huống gì?”
[Phát hiện cốt truyện của kịch bản vẫn đang tiếp diễn, mời người chơi tự mình khám phá môi trường, thu thập manh mối, suy luận hợp lý về tình huống của bản thân. Chúc bạn có trải nghiệm trò chơi vui vẻ.]
Bất Kiến Hàn coi như đã nhìn thấu cái hệ thống này. Nói một đống lời vô nghĩa, chẳng có tác dụng gì.
Cậu khịt mũi coi thường hệ thống, dựa theo gợi ý mà lời dẫn truyện vừa đưa ra, cậu đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn vào gương thủy ngân để quan sát diện mạo hiện tại của mình.
Không nằm ngoài dự đoán, cậu đã biến thành một người phụ nữ.
Người phụ nữ trong gương thủy ngân khoảng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, búi tóc cầu kỳ, cài trâm cài tóc bằng ngọc trai và trâm bướm bằng bạc chạm khắc. Cô ta mặc chiếc sườn xám bằng lụa Hương Vân Sa đỏ sẫm được may đo vừa vặn, viền bằng gấm vàng, đính ren đen. Sườn xám từ cổ áo đến ngực được cởi ba cúc ngọc trai, để lộ một phần lớn bộ ngực trắng nõn.
Bất Kiến Hàn sững người, không nhịn được cúi đầu nhìn xuống.
[Quả là một người phụ nữ đầy gợi cảm! Đây thực sự là mình sao?]
Gân xanh trên trán Bất Kiến Hàn giật giật: "Hệ thống 301, ngậm miệng lại! Từ giờ trở đi, ngoài những hướng dẫn thao tác cơ bản, mày không được phép nói nhảm thêm một câu nào nữa!”
Hệ thống thở dài một tiếng não nề.
Bất Kiến Hàn tiếp tục tập trung vào việc giải mã cốt truyện.
Cậu mở giao diện hệ thống ra xem qua một chút, phát hiện chức năng Linh Thị đã biến mất, cột nhiệm vụ hiện tại cũng trống rỗng, không có bất kỳ nội dung mới nào xuất hiện.
Không thể nhận được gợi ý từ hệ thống, chỉ có thể bắt đầu phân tích từ tình huống trước mắt.
Người phụ nữ mà cậu đang nhập vào, hay nói cách khác là nhân vật nữ mà cậu đang điều khiển, chiếc sườn xám nàng mặc rất giống với trang phục của nữ quỷ móc tim, ngoại hình cũng giống với hoa khôi trong tờ báo cũ của nhiệm vụ tiêu hủy đồ vật chứa âm khí. Kết hợp với tình tiết bị nữ quỷ móc tim xuyên qua người trước khi cậu mất ý thức, cơ bản có thể khẳng định, hiện tại cậu đang ở trong không gian ý thức hoặc hồi ức của nữ quỷ móc tim. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nói cách khác, rất có thể cậu phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra khiến hoa khôi này biến thành nữ quỷ móc tim đáng sợ trong đoạn hồi ức này thì mới có thể thoát khỏi hồi ức.
Cậu ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn lại vào gương thủy ngân.
Gáy cậu bỗng nhiên cứng đờ.
Trong gương thủy ngân phản chiếu, trong căn phòng mờ tối, một bóng đen xuất hiện sau lưng cậu!
Cậu đột ngột quay đầu lại!
Căn phòng ánh sáng lờ mờ, không một bóng người.
"Ha..."
Bất ngờ không kịp phòng bị, cả người cậu nổi da gà. Bất Kiến Hàn sờ sờ cái gáy lạnh toát, cảm thấy có hơi hoang mang.
Việc mất đi chức năng Linh Thị đại diện cho hai khả năng. Thứ nhất, trong đoạn hồi ức này không có phần nào cần phải đối đầu với sức mạnh siêu nhiên, nên đương nhiên Linh Thị cũng không cần tồn tại. Thứ hai, bởi vì thân phận của cậu đã từ một pháp sư trừ tà (kém cỏi) biến thành một kỹ nữ không có dị năng, nên năng lực Linh Thị cũng biến mất theo sự thay đổi thân phận.
Nếu là trường hợp thứ nhất thì còn đỡ, ít nhất chứng tỏ trong cốt truyện này sẽ không có màn cao trào quá khó giải quyết. Nhưng nếu là trường hợp thứ hai…
Điều đó có nghĩa là khi đối mặt với ma quỷ chưa biết và những mối nguy hiểm không báo trước, cậu sẽ hoàn toàn không có sức phản kháng.
Và dựa vào sự hiểu biết của Bất Kiến Hàn về cái trò chơi chết tiệt này, tám chín phần mười là trường hợp thứ hai.
Điều xui xẻo nhất là, cuốn sổ điểm danh không đi vào đoạn hồi ức cùng cậu, không thể lưu trữ tiến trình tại đây. Nếu sơ suất chết, cậu sẽ phải làm lại từ đầu trước trận chiến với boss.
Mỗi bước đi, đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Cậu quyết định tiến hành lục soát toàn bộ căn phòng trước.
Cửa sổ đóng chặt, cửa ra vào cũng khóa, trong phòng thực sự không có ai, không biết bóng người mà cậu vừa nhìn thấy xuất hiện từ đâu. Cậu lục tung cả căn phòng, ngoài đèn dầu dùng để chiếu sáng, cậu tìm thấy tổng cộng bốn món đồ có thể tương tác.
Lần lượt là một chiếc vòng ngọc, một chiếc nhẫn vàng, một chiếc trâm cài tóc bằng bạc trơn, và một chiếc hộp nhạc lên dây cót bị kẹt trên bàn.
Ba món đồ đầu tiên đều có công dụng là đeo lên người, sau khi cậu đeo các món trang sức vào cuối cùng cũng kích hoạt được tính năng tương tác của hộp nhạc, có thể vặn dây cót. Cậu vặn dây cót đến hết cỡ, sau đó buông ra, trục cơ khí bên trong hộp nhạc bắt đầu quay tròn, phát ra tiếng nhạc leng keng trong trẻo.
Ngoài cửa sổ gió đêm rì rào, tiếng nhạc trong trẻo như tiếng nước suối chảy róc rách vang vọng trong căn phòng đèn dầu mờ ảo. Bầu không khí vừa yên bình, vừa có chút kỳ dị.
Bất Kiến Hàn nghe một lúc, giai điệu khá quen thuộc, là bài “Thiên Nhai Ca Nữ” mang đậm dấu ấn thời gian.
Cùng lúc tiếng nhạc vang lên, hộp nhạc tự động mở ra, nắp bật lên, một mảnh giấy rơi ra từ bên trong.
Trâm cài tóc bằng bạc, vòng ngọc, nhẫn vàng, hộp nhạc, còn có cả thư tình. Năm vật phẩm nhiệm vụ đã đầy đủ.
“Gửi Lâu Nguyệt yêu quý như được gặp gỡ: Vô tình sắp xếp lại bản vẽ đến tận nửa đêm, gió sương lạnh lẽo, sao trời lấp lánh, tiếc là không thấy trăng sáng. Bỗng nhiên nhớ đến em, giờ này chắc em đã ngủ rồi nhỉ? Lần trước nhân lúc em nghỉ trưa, tôi đã phác thảo bức "Lâu Nguyệt Xuân Thụy Đồ", đã hoàn thành gần một nửa, đợi đến ngày hoàn thành ta sẽ đích thân mang đến tặng em. Tài nghệ vụng về, mong em đừng chê cười, kiếp này thật may mắn gặp được tri kỷ là em!”
"... Tiêu quân đã đồng ý bỏ vốn giúp đỡ, tổ chức triển lãm tranh ở Phong Hà Trai phía nam thành phố. Danh lợi sẽ đến trong nay mai, đợi khi tôi có chút bạc lẻ, sẽ chuộc thân cho em. Mãi mãi bên nhau như cá với nước, nguyện thề non hẹn biển…”
"... Muôn vàn suy tư, cầm bút quên lời. Tình sâu nghĩa nặng, gửi gắm nỗi nhớ. Nguyện hẹn đêm mùng một tháng tư, Phong Hà Trai phía nam thành phố, bày tỏ nỗi lòng để chữa bệnh tương tư.”
"Hôn em vạn lần." ( truyện trên app tyt )
Ký tên là "Lâm Thả Hành", cùng với ngày tháng viết bức thư hẹn hò này.
Văn phong của bức thư pha trộn giữa văn cổ và văn hiện đại, khiến Bất Kiến Hàn đọc có phần khó khăn, chỉ hiểu sơ qua rằng người có tên "Lâm Thả Hành" này là một họa sĩ, có quan hệ tình nhân với hoa khôi, gần đây được một người bạn họ Tiêu giúp đỡ tổ chức triển lãm tranh, và hẹn hoa khôi đến nơi tổ chức triển lãm vào ban đêm để hẹn hò bí mật.
Cậu đang nghiêm túc đọc thì cửa bỗng "bịch bịch bịch" vang lên. Cậu giật mình vội vàng nhét bức thư tình vào hộp nhạc.
"Chị Tần, chị Tần!" Giọng một cô gái trẻ vang lên từ bên ngoài: "Chị mau ra đây, má mì gọi chị kìa!”
"Đến đây!”
Bất Kiến Hàn đặt hộp nhạc xuống, đi mở cửa.
Cánh cửa mở ra, ánh đèn muôn nhà, tiếng ồn ào náo nhiệt đều ùa vào căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm này. Đèn lồng giấy đủ màu sắc treo đầy hiên nhà, khói hương lượn lờ trong sân, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi, từng góc đều tràn ngập lời thì thầm tán tỉnh của nam nữ.
Ngoài cửa phòng đứng một cô gái trẻ xinh đẹp, mặc chiếc sườn xám bằng lụa mỏng. Lớp ngoài mỏng manh xuyên thấu, lớp trong là váy hai dây bằng lụa bóng, hai cánh tay ngọc ngà và xương quai xanh ẩn hiện.
[Mời người chơi thực hiện hành động tiếp theo dựa theo gợi ý cốt truyện.]
[Tần Lâu Nguyệt: Gõ cửa gấp gáp quá, làm chị giật mình. Má mì tìm chị có chuyện gì vậy?]
Tần Lâu Nguyệt chắc hẳn chính là nhân vật hoa khôi mà cậu đang điều khiển. Ý là phải xem lời thoại mà gợi ý cốt truyện đưa ra, rồi đọc theo sao?
Sau khi cô gái nói xong, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu, không nói gì, cũng không có động tác gì tiếp theo. Cho đến khi Bất Kiến Hàn đọc lời thoại một cách cứng nhắc theo kịch bản, cô ta mới tiếp tục nói: "Em cũng không biết nữa, chị đi rồi sẽ biết. Chị Tần, sao nhìn chị lại có vẻ không vui thế? Chẳng lẽ vẫn còn đang nghĩ đến tên họa sĩ nghèo kiết xác đó sao?"
Bất Kiến Hàn vừa liếc nhìn lời thoại gợi ý thay đổi, vừa trả lời: "Chị nghĩ đến anh ta làm gì chứ? Không có tiền đồ chỉ giỏi nói lời sến súa, nếu không phải anh ta có ngoại hình ưa nhìn thì ai thèm để con chó ghẻ đó bám theo? Đi thôi, đến chỗ má mì xem sao, biết đâu có chuyện tốt cho chị đấy.”
Nói xong lời thoại, bản thân cậu cũng sững sờ.
Thái độ của Tần Lâu Nguyệt đối với họa sĩ thể hiện trong lời thoại mà cậu vừa nói hoàn toàn khác biệt với những gì được miêu tả trên đồ vật chứa âm khí, thậm chí có thể nói là mâu thuẫn nhau.
Lời cậu vừa nói ra và tâm tư gửi gắm trong đồ vật chứa âm khí, rốt cuộc đâu mới là suy nghĩ thật sự của Tần Lâu Nguyệt?
Chẳng lẽ người phụ nữ này có hai nhân cách?
Ngay lúc đó, cậu bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác bị theo dõi. Như thể trên đèn lồng dưới mái hiên, trong góc tường và khe cửa sổ, trên cột nhà và cánh cửa chạm khắc, đâu đâu cũng mọc ra những con mắt đang nhìn trộm cậu đầy ác ý. Nhưng khi cậu nhạy bén quay đầu lại nhìn, dường như lại chẳng có gì bất thường.
"Sao vậy, chị Tần?" Cô gái trước mặt tò mò hỏi.
"Không có gì" Bất Kiến Hàn hoàn hồn: "Đi thôi."
Hai người nối đuôi nhau bước vào mái nhà cong trong đình viện.
Hệ thống không đưa ra lời thoại gợi ý nữa, nhưng Bất Kiến Hàn muốn thử mức độ tự do thao tác trong đoạn hồi ức này, bèn giả vờ như vô tình hỏi: "Hôm nay là ngày gì vậy?"
Cô gái nhỏ nhẹ đáp: "Là đêm mùng một tháng tư ạ."
"Gần đây có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
"Hình như cũng không có gì đặc biệt..." Cô gái vừa dứt lời, bỗng nhiên dừng lại, rồi đổi giọng nói nhỏ: "Hình như đúng là có một chuyện, suýt nữa thì quên mất chưa kể với chị Tần.”
"Mấy hôm trước, có một cô gái trong viện đi ra ngoài mua son phấn về, nói là cứ có cảm giác như bị ai đó bám theo sợ đến mức mặt mày tái mét. Lại nói dạo này trong viện thường có cô gái gặp ảo giác cứ như có người đang rình mò, cảm thấy trong phòng có người khác, nhưng đi tìm thì lại chẳng thấy ai. Em nghĩ chắc là có thứ dơ bẩn gì đó quấy phá, nhưng má mì không cho chúng em nói ra, bà ấy bảo ai dám loan tin lung tung thì đừng trách bà ấy nặng tay. Sau đó, má mì còn dặn dò chúng em, tuyệt đối không được ra ngoài một mình nhất là đi đường ban đêm. Nếu thật sự phải ra ngoài nhất định phải đi cùng nhau, tuyệt đối không được đi một mình.”
"Chị Tần, chị vốn là người tốt, có vài lời em chỉ nói với chị thôi. Chị tự mình phải cẩn thận đấy."
Bất Kiến Hàn thản nhiên gật đầu, cảm ơn cô ta.
Đình viện không lớn, hai người nhanh chóng đi đến phòng tiếp khách của tú bà. Cô gái dẫn đường cho Bất Kiến Hàn dường như có chút sợ hãi tú bà, không dám vào, Bất Kiến Hàn đành phải tự mình bước vào.
Trong phòng, má mì thân hình đầy đặn nõn nà, trên người đeo đầy vàng bạc đang ngồi trên chiếc trường kỷ, thấy cậu (nàng?) bước vào, hai mắt bà ta sáng lên, vội vàng đứng dậy nắm lấy tay cậu kéo cậu đến ngồi xuống đầu kia của trường kỷ: "Ôi chao, Nguyệt nhi của chúng ta đến rồi! Đêm qua ngủ ngon không? Sao khuôn mặt nhỏ lại nhợt nhạt thế này…”
Bất Kiến Hàn giật mình, linh cảm chẳng lành mơ hồ xuất hiện, cậu liếc thấy lời thoại gợi ý hiện lên, bèn đọc theo một cách khô khan: "Có lẽ là do lúc nãy đi đường, gió thổi lớn quá. Má mì tìm con có chuyện gì ạ?"
"Nguyệt nhi, con ở trong viện này nhiều năm rồi, tôi cũng nhìn con lớn lên cũng coi con như con gái ruột của mình. Con xem, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, ta nghĩ cũng đến lúc phải tìm cho con một gia đình môn đăng hộ đối rồi.” Tú bà nói bằng giọng điệu ôn tồn, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ: "Tiêu công tử ở phía nam thành phố mấy hôm trước có nói với má mì, rằng cậu ấy rất thích con, muốn cưới con về làm vợ lẽ thứ mười tám. Nhà cậu ấy làm ăn buôn bán đường biển, có lớn ở Thượng Hải, đi theo cậu ấy, đảm bảo con sẽ được hưởng vinh hoa phú quý! Con thấy thế nào, nếu có ý, mấy hôm nay chọn một đêm hẹn gặp mặt trước nhé?”
Linh cảm chẳng lành trở thành sự thật, gân xanh trên trán Bất Kiến Hàn giật liên hồi.
Cậu nghĩ rằng việc bị ép mặc đồ nữ đã là quá đáng lắm rồi.
Không ngờ, điều quá đáng hơn còn đang chờ cậu ở phía trước!