Đến giai đoạn thứ hai, sức tấn công của kẻ lột da không mạnh bằng giai đoạn đầu, nhưng tốc độ rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều. Điều này đối với Bất Kiến Hàn, người đang thở hổn hển và di chuyển chậm chạp do thể lực liên tục bị tiêu hao nghiêm trọng, là một tin xấu.
Kẻ lột da kết hợp cả hai hình thức tấn công tầm xa và tầm gần. Đầu tiên, gã sẽ nhặt những cuốn sách vương vãi trên sàn ném về phía Bất Kiến Hàn. Bất Kiến Hàn buộc phải giữ khoảng cách với gã và né tránh những cuốn sách, bởi vì một khi bị trúng, cơ thể cậu sẽ bị choáng trong một khoảng thời gian ngắn. Trong lúc cậu bị choáng, kẻ lột da sẽ nhanh chóng tiếp cận và dùng xà beng tấn công.
Bất Kiến Hàn gần như không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể vật vã chạy trốn và né tránh giữa các kệ sách, lợi dụng kệ sách để che chắn khỏi những cuốn sách mà kẻ lột da ném tới.
Né tránh được khoảng sáu đợt tấn công bằng sách, thể lực của Bất Kiến Hàn cuối cùng cũng cạn kiệt. Cậu không còn sức để chạy tiếp nữa, chỉ có thể dựa vào cạnh cửa sổ thở dốc. Tuy nhiên, kẻ lột da dường như vẫn còn dư sức, mặc dù bây giờ cả người gã máu me lẫn lộn, bị thương rất nặng, nhưng gã vẫn lê từng bước chân nặng nhọc về phía Bất Kiến Hàn, mỗi bước chân đều nặng nề mạnh mẽ, mang theo áp lực khủng khiếp.
Đối mặt với kẻ lột da có thể chất rõ ràng đã vượt xa con người đang từng bước tiến lại gần, Bất Kiến Hàn liên tục lùi về sau, định chạy dọc theo bức tường, nhưng đột nhiên cậu vấp phải những cuốn sách vương vãi trên sàn, ngã ngồi trên mặt đất.
Kẻ lột da từng bước ép sát, bao phủ cậu hoàn toàn trong bóng tối. Khuôn mặt bê bết máu, méo mó đến biến dạng của gã chỉ còn lại một con mắt hung ác và hàm răng trắng ởn, nở nụ cười quái dị và tàn nhẫn. Kẻ lột da giơ cao xà beng trong tay, dùng sức đánh về phía Bất Kiến Hàn!
Bất Kiến Hàn sợ hãi giơ tay che trước mặt.
Nhưng xà beng không rơi xuống người cậu như dự đoán.
Bất Kiến Hàn chớp chớp mắt, từ từ hạ tay xuống một chút.
Bất Kiến Hàn nhìn thấy xà beng dừng lại giữa không trung một cách kỳ lạ, như thể có thứ gì đó ngay khoảnh khắc kẻ lột da vung xà beng lên đã nắm chặt lấy nó, không cho phép nó rơi xuống người cậu. Kẻ lột da dùng hết sức lực giằng co với sức mạnh kỳ lạ không rõ nguồn gốc kia, tứ chi vặn vẹo vì gắng sức, mắt và răng biến dạng thành hình thù kinh khủng.
"Không!" Gã gầm gừ: "Mau buông ra, các người buông ra cho tôi! ... Tôi mới là anh em ruột thịt của các người, các người không thể đối xử với tôi như vậy!"
"Các người đều yêu tôi, sao có thể ngăn cản tôi... Cút hết cho tôi! Đừng hòng khiến tôi mất đi tình yêu của cậu ta!”
"Cút hết cho tôi!!!"
Sức mạnh quái dị giữ chặt cây xà beng dần hiện hình, đó là một vong hồn nửa trong suốt, trông giống như một người đàn ông mặc áo trang phục nhà Đường.
Nhưng điều này còn chưa dừng lại, theo sự xuất hiện của vong hồn đó trong mắt Bất Kiến Hàn, trong tầm mắt của cậu lại liên tiếp xuất hiện thêm nhiều vong hồn khác. Một vong hồn bị lõm đầu ôm chặt lấy cổ kẻ lột da, ghì chặt đầu gã, một bàn tay khác thiếu một ngón tay bấu chặt cánh tay kẻ lột da. Ngoài ra, còn có vong hồn khóa chặt eo gã, còn có người thì kéo chân gã, kiềm chặt gã, khiến gã không thể tiến lại gần Bất Kiến Hàn dù chỉ một bước.
Cơ hội đến rồi!
Bất Kiến Hàn dùng hết sức lực cuối cùng của cơ thể, lồm cồm bò dậy đẩy mạnh kẻ lột da ra. Cậu nhanh chóng lấy bật lửa từ ngăn công cụ ra, bật liên tục mấy lần, cuối cùng cũng khiến chiếc bật lửa “gần đất xa trời” kia bật ra một ngọn lửa cuối cùng!
Cậu dồn sức ném chiếc bật lửa về phía kệ sách cạnh cửa.
"Chết đi, thằng chó!"
Ầm-!
Ngọn lửa bùng lên dữ dội trong chớp mắt!
Men theo dòng xăng đã loang ra, ngọn lửa lan rộng với tốc độ chóng mặt, bao trùm lên kệ sách, sách vở, thang gỗ, bàn gỗ, và cả sàn nhà bằng gỗ. Trong nháy mắt tất cả đều chìm trong biển lửa.
Kẻ lột da ngã trên đất cũng nhanh chóng bị ngọn lửa bám vào người. Số xăng còn sót lại trên người gã chính là dây dẫn tốt nhất. Trong nháy mắt khi biển lửa nhấn chìm gã hoàn toàn, giữa ngọn lửa dữ dội phát ra tiếng kêu la thảm thiết như quỷ khóc sói tru.
Bất Kiến Hàn không chút do dự, sau khi ném bật lửa đi cậu rời khỏi đó bằng cách trèo qua cửa sổ. Trong lúc trèo ra ngoài, cậu không quên bám chặt lấy mép dưới cửa sổ, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể kéo theo cả cánh cửa sổ!
Sao kẻ lột da có thể dễ dàng để Bất Kiến Hàn trốn thoát như vậy, gã vừa nhìn thấy Bất Kiến Hàn hành động gã lập tức bò dậy, bất chấp ngọn lửa đang thiêu đốt trên người, lao về phía cửa sổ. Bàn tay gã vừa chạm đến bệ cửa sổ thì bị cánh cửa sổ mà Bất Kiến Hàn kéo xuống đập mạnh vào ngón tay. Trong nháy mắt, tiếng kêu la đau đớn xé ruột xé gan vang lên, làm rung chuyển cả biển lửa trong phòng sách!
Bất Kiến Hàn không ngờ gã còn đủ sức lao về phía cửa sổ, sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu cậu buông tay, để tên sát nhân lột da đẩy cửa sổ nhảy xuống theo, vậy chẳng phải công sức cả đêm nay của cậu đổ sông đổ biển hết sao!
Cậu dựa vào ý chí cố chống đỡ, cố sức bám chặt mép dưới cửa sổ, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể treo trên đó, không cho kẻ lột da có cơ hội để đẩy cửa sổ ra.
Nhưng ngay lúc này, một cây xà beng, từ khe cửa sổ thò vào.
Bất Kiến Hàn trợn tròn mắt, như muốn nứt ra.
Thôi xong!
Một tay kẻ lột da bị cửa sổ đè lên bốn ngón tay, tay còn lại lợi dụng khe hở do chính ngón tay của mình tạo ra, đút cây xà beng vào khe cửa sổ bên dưới. Gã dùng sức bẩy lên, cánh cửa sổ đang treo cả trọng lượng cơ thể Bất Kiến Hàn vậy mà bị gã cạy ra một khe hở, đủ để gã rút tay bị đè ra.
Khoảnh khắc gã rút tay ra, cây xà beng nới lỏng, cửa sổ bị đập mạnh xuống, nhưng vẫn bị xà beng chèn giữ một khe hở. Thế nhưng sức lực của Bất Kiến Hàn đã đến giới hạn, theo cú va chạm này, cậu không bám được mép cửa sổ nữa, cả người rơi xuống từ cửa sổ!
Cậu "rầm" một tiếng rơi mạnh xuống mái hiên, khiến mái hiên rung lên ầm ầm, điện thoại cũng văng ra khỏi tay. Ngay sau đó, cậu cũng trượt khỏi mái hiên, "rầm" một tiếng ngã xuống vườn hoa, cậu lăn mấy vòng tay áo cũng dính đầy cỏ vụn.
Phản ứng đầu tiên của cậu là quay đầu lại nhìn lên cửa sổ phòng sách trên tầng hai, nhưng tầm nhìn bị mái hiên che khuất, cậu không nhìn thấy cửa sổ phòng sách.
Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng vừa cử động, chân trái lập tức truyền đến cơn đau nhói, rất có thể đã bị gãy trong lúc rơi xuống. Cậu đành phải bò về phía trước hai bước, lần theo ánh sáng tìm thấy điện thoại, vội vàng nhặt lên.
Tuy màn hình điện thoại do bị quăng ra xa nên đã bị nứt vỡ, nhưng may mắn không ảnh hưởng đến việc chiếu sáng, cậu dựa vào ánh sáng của điện thoại, bò về phía cổng trước vườn hoa của biệt thự.
Mặc kẻ lột da có thể thoát khỏi biển lửa hay không, có đuổi theo hay không, bây giờ cậu chỉ có thể trốn khỏi đây!
Bất Kiến Hàn lấy khuỷu tay làm điểm tựa để di chuyển cơ thể, cậu phối hợp chân phải và cả hai tay, nhanh chóng bò ra khỏi bóng râm của mái hiên, bò về phía cổng trước vườn hoa.
Trong lúc bò, cậu quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng sách. Kỳ lạ là, mặc dù kẻ lột da đã dùng xà beng cạy ra một khe hở, nhưng gã vẫn không mở cửa ra được. Cửa sổ bằng kính cường lực liên tục phát ra tiếng va đập "bịch bịch", thậm chí xuất hiện vài vết nứt trắng như mạng nhện, nhưng vẫn không thể mở ra giống như trước.
Mặc kệ như thế nào, đây là một điều tốt đối với Bất Kiến Hàn. Cuối cùng cậu cũng lộ ra vẻ vui mừng, cảm thấy tay chân đều có sức lực, tăng tốc bò về phía cổng lớn.
Cánh cổng trước vườn được làm bằng lan can sắt đang ở ngay trước mắt!
[Lời nhắc: Bạn cần chìa khoá con heo.]
Bất Kiến Hàn: "..."
Nụ cười còn chưa kịp biến mất đã đông cứng trên mặt.
Cửa biệt thự cũng bị chặn, cửa sổ cũng đóng, boss cũng đã được đưa vào lò hỏa táng, vậy cậu phải đi đâu tìm chìa khoá con heo chứ?
Sắp sửa vượt qua ải rồi, cầu xin mày đừng hành hạ tao nữa, được không?!
Bất Kiến Hàn lần đầu tiên trèo qua tường rào biệt thự là vào lúc phó bản mới bắt đầu, bây giờ chân cậu có khả năng đã bị gãy xương, ngay cả việc di chuyển từ cầu thang ngoài trời xuống trước vườn hoa cũng phải bò, trèo tường ư? Không thể nào.
Cậu nằm úp mặt xuống đất, hoàn toàn từ bỏ ý niệm khát vọng sống.
Cậu thậm chí đã nghĩ sẵn cho mình một câu văn trên bia mộ của mình: "Nơi đây là nơi an nghỉ một công cụ vô danh cùng mười hai chiếc chìa khóa con giáp khác nhau.”
Ngay trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, Bất Kiến Hàn đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngứa ran.
"Reng- reng- reng-"
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bất Kiến Hàn nghiêng đầu, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên chiếu sáng một mảng cỏ nhỏ. Cậu bắt máy, nói với giọng yếu ớt: "Alo? Người này đã chết, có việc gì thì nhớ đốt vàng mã.”
"Cậu sao vậy? Bạn hiền, giọng cậu nghe có vẻ không ổn lắm." Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. Bất Kiến Hàn vừa nghe thấy, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên: "Tôi là Lâm Thất, cậu có nghe thấy tôi nói không?”
"Ờ, nghe được, nghe được." Bất Kiến Hàn vừa nghe điện thoại vừa bò dậy, từ tư thế nằm bò trườn đổi thành tư thế ngồi: "Bạn tốt, cậu có biết suýt chút nữa cậu hại chết tôi rồi không?"
“Tôi rất xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện rắc rối này." Giọng Lâm Thất đầy vẻ áy náy, anh ấy gửi lời xin lỗi đến Bất Kiến Hàn: "Tôi rất biết ơn vì những gì cậu đã làm cho tôi, bạn hiền à, thật sự vô cùng biết ơn. Cậu đã giải thoát linh hồn chúng tôi. Tớ thật sự không biết... nên cảm ơn cậu thế nào cho phải.”
Bất Kiến Hàn bực bội nói: "Thôi khỏi khách sáo, chìa khóa cổng vườn hoa trước nhà cậu đâu?”
Lâm Thất nói: "Chìa khóa cổng trước vườn hoa... ừm, từ lâu lắm rồi chìa khoá cổng trước vườn hoa đã được thay bằng khóa vân tay và nhận diện võng mạc rồi, lấy đâu ra chìa khoá?”
Bất Kiến Hàn vô cùng tức giận: "Mẹ nó cậu chơi tôi à?!”
"Đừng nóng giận, bạn hiền.” Lâm Thất vội vàng an ủi cậu: "Tôi nhớ thói quen của bố tôi, mỗi khi ra ngoài ông ấy luôn quên mang theo chìa khóa, nên thường để chìa khóa dự phòng dưới tấm thảm trước cửa... Cậu có thể thử tìm xem, không biết sau bao nhiêu năm nó còn ở đó không. Nếu còn, có lẽ vẫn dùng được." ( truyện trên app T Y T )
Bất Kiến Hàn: "Tôi tin lời ma quỷ của cậu đấy.”
Bất Kiến Hàn bắt đầu dùng cả tay lẫn chân bò về phía cửa biệt thự.
"Dù sao đi nữa, bạn hiền à.” Lâm Thất nói lời cuối cùng: "Gặp được cậu là điều may mắn nhất trong đời này của tôi, cậu là bạn thân nhất của tôi, cũng là người bạn thật sự duy nhất của tôi.”
Giọng nói vừa dứt, cuộc gọi cũng kết thúc.
Cùng lúc đó, Bất Kiến Hàn cũng tìm thấy một chiếc chìa khóa dự phòng hoen gỉ dưới tấm thảm trước cửa biệt thự.
[Nhận được đạo cụ: Chìa khóa con heo x1.]
Cậu lại khó nhọc bò về phía cổng chính.
Cánh cửa chạy trốn, cuối cùng cũng vì cậu mà mở rộng.
[Nhiệm vụ hiện tại: Thoát khỏi biệt thự nhà họ Lâm. [Đã hoàn thành]]
Bất Kiến Hàn bò ra khỏi cổng trước vườn hoa của biệt thự nhà họ Lâm, nằm trên đường cái vắng vẻ không một bóng người giữa đêm khuya thở dốc.
Mặt trăng bị mây đen che khuất, nhưng sao trời đêm nay rất đẹp. Biển sao như một mặt nước lấp lánh, lúc sáng lúc tối, nhấp nháy tỏa sáng nơi xa xăm.
Bất Kiến Hàn nhìn vào điện thoại, ngoài chức năng "đèn pin" ra, trên giao diện điện thoại cuối cùng đã xuất hiện thêm một chức năng "báo cảnh sát". Cậu bấm gọi số báo cảnh sát, báo cáo vị trí con phố và khu dân cư, nói với họ rằng nơi đây đã xảy ra một vụ hỏa hoạn. Trong vòng mười phút, xe cảnh sát và xe cứu hỏa từ đồn cảnh sát và cục phòng cháy chữa cháy gần nhất sẽ đến đây, dập tắt đám cháy, sau đó phơi bày bí mật đen tối và tàn nhẫn bị chôn vùi trong căn biệt thự này ra ánh sáng.
Bất Kiến Hàn nhìn về phía cửa sổ phòng sách, khung cửa sổ ngập tràn ánh lửa, trên đó có thêm vài dấu tay dính đầy máu. Ngọn lửa đã lan sang các phòng khác, xem ra cuối cùng kẻ lột da đã không thể chạy thoát.
Có lẽ gã đã kiệt sức, không còn sức lực để chạy trốn nữa. Có lẽ gã không nỡ rời xa ngôi nhà đầy ắp tình yêu và ấm áp đối với gã, thà cùng nó chôn vùi tại đây. Hoặc là bố mẹ và anh chị đã thờ ơ phớt lờ gã suốt bao năm qua cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không muốn để gã rời đi, muốn dùng tình yêu cảm hóa gã, giữ gã lại.
Bất Kiến Hàn nhìn ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, thiêu rụi căn biệt thự với những tiếng nổ lép bép, bỗng nhiên cười to.
Suốt một đêm dài căng thẳng tột độ trong cuộc đối đầu và chạy trốn, thần kinh của cậu đã gần như muốn sụp đổ, sự nhẹ nhõm bất ngờ khiến linh hồn cậu như đang trôi nổi.
Cậu biết có thể mình đã tự tay giết chết một người, nhưng cậu không hề áy náy, cũng không hối hận. Không chỉ vì đó là hành động tự vệ để bảo toàn tính mạng, mà còn vì đối phương là một kẻ tội ác chồng chất, là một tên sát nhân cuồng loạn máu lạnh vô tình. Sự trả thù dưới danh nghĩa tình yêu chỉ đang tô son trát phấn khoác lên lớp vỏ bọc đẹp đẽ cho những ham muốn ích kỷ và tội lỗi của bản thân, lột bỏ lớp vỏ bọc này, hung thủ chẳng qua chỉ là một kẻ điên rồ, ích kỷ, biến thái, buông thả cho những ham muốn bệnh hoạn của một kẻ điên.
Cậu cảm thấy mình đã thực thi công lý, cả người thoải mái vui vẻ, thật sự còn vui vẻ hơn cả việc phá đảo trò chơi.
Quan trọng nhất là, cậu đã uốn nắn một linh hồn sai trái, cứu vớt đối phương khỏi con đường sai lầm của chứng đa nhân cách, đồng thời dùng hành động thiết thực và hiệu quả để nói cho đối phương biết rằng-
Kẻ thích làm trò, không được chết tử tế!!!