Lục Nhiên dắt chó bước đi chầm chậm. Đi được vài bước, cậu không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống đất cười đến mức đập tay xuống mặt đất.

Kỷ Mân, Trương Lân, còn có sắc mặt người nhà họ Thẩm, thật sự là rất thú vị.

Lục Nhiên nằm mơ cũng không ngờ sự việc lại đi theo hướng này. Cậu ôm chặt Đại Hoàng bên cạnh — ‘moa~moa~’ vài cái lên đầu chó: “Đúng là con trai ngoan của ba mà!”

Vừa dứt lời.

Một chiếc xe thương vụ màu đen phanh gấp ngay bên cạnh Lục Nhiên.

Cửa mở.

Một bàn tay trắng bệch nhưng khớp xương rõ ràng bịt miệng cậu lại, kéo cả người lẫn chó vào trong xe.

“Ưm ưm!” Lục Nhiên theo phản xạ vùng vẫy. Tầm mắt rơi vào một mảnh tối đen.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, ánh trăng, ánh sao và cả ánh đèn đường màu vàng mờ nhạt ven đường đều bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ. Tầm nhìn chìm trong bóng tối. Người phía sau dùng một tay bịt miệng cậu, tay còn lại siết chặt eo như một cái kẹp sắt. Sức lực cực Kỷ Mân rất lớn Lục Nhiên giãy dụa một hồi nhưng người kia vẫn không hề nhúc nhích.

Khủng hoảng bất thình lình ập tới, lại bị Lục Nhiên đè ép xuống. Cậu ngừng giãy dụa đánh giá tình hình.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bây giờ mới biết sợ à?” 

Giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp vang lên ngay bên tai, rất gần nhưng khác với giọng điệu lạnh lùng, hơi thở của người đàn ông phả vào tai cậu lại nóng rực..

Vừa nghe thấy giọng Kỷ Mân, trái tim Lục Nhiên đang treo bên cuống họng mới từ từ hạ xuống, cậu gỡ bàn tay người kia xuống, không nhịn được bật ra một câu chửi thề: “Đệch!”

“Anh bị bệnh à!” Lục Nhiên chửi ầm lên.

“Như nhau cả thôi.” Người đàn ông đáp lại.

Lục Nhiên quay đầu xác nhận một lần nữa. Kỷ Mân tựa lưng vào ghế, ánh mắt hờ hững. Dù cậu đã vùng vẫy trong lòng đối phương một lúc nhưng mà đến một sợi tóc cũng không loạn. Rõ ràng lực của cậu đối với người đàn ông bị tật này rắm cũng không bằng.

Trong lòng Lục Nhiên có chút thất bại, hừ một tiếng, ôm Đại Hoàng chui ra khỏi lòng Kỷ Mân, chuyển sang bên cạnh ngồi xổm xuống.

Khi ngồi vững, cậu mới nhận ra rằng hai ghế giữa của xe đã bị tháo ra. Kỷ Mân dù đang ở trong xe nhưng vẫn ngồi trên chiếc xe lăn. Vậy nên, vừa rồi...

Người này trực tiếp nhấc cậu từ dưới đất lướt qua tay vịn xe lăn, kéo lên đùi đối phương.

Trong lòng Lục Nhiên càng thêm bất mãn, bực dọc nói: “Không ngờ ông chủ Kỷ còn có tố chất làm kẻ bắt cóc.”

Người đàn ông dường như tâm trạng khá tốt, đáp trả: “Cậu cũng thế.” Mà vẫn không quên nhắc lại chuyện cũ: “Ít ra kẻ bắt cóc này không dùng tay vừa chạm vào thùng rác mà đụng vào cậu.”

Lục Nhiên: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Khi hai người đang lôi chuyện cũ ra để trách móc nhau.

Một giọng nói phát ra từ túi quần của Lục Nhiên: “Xin chào, đây là tổng đài cảnh sát 110...”

Kỷ Mân: “...”

Lục Nhiên: “...”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, xong Lục Nhiên mới luống cuống tay chân đặt Đại Hoàng xuống, lấy điện thoại di động ra: “Thật ngại quá, vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm, bây giờ đã không sao rồi...”

Đầu dây bên kia lại cẩn thận hỏi để xác nhận an toàn của Lục Nhiên, sau khi lưu lại thông tin cá nhân của Lục Nhiên, rồi mới cúp máy.

Lục Nhiên với Kỷ Mân tiếp tục anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Lần đầu tiên giỡn nhưng suýt chút nữa phải vào đồn cảnh sát, Kỷ Mân thở dài xoa xoa trán, nhìn Lục Nhiên đầy vi diệu, cuối cùng thốt ra một câu: “Thật không biết cậu gan to hay nhỏ nữa!”

“Anh không biết chức năng gọi khẩn cấp trên điện thoại à?” Lục Nhiên cất điện thoại vào túi: “Cũng tại anh hù tôi! Tôi cứ tưởng...”

Kỷ Mân nhướng mày: “Tưởng gì?”

Tưởng Thẩm Hồng Nguyên rốt cục chịu không nổi nữa, tìm người trùm bao tải ném cậu xuống sông. Song Lục Nhiên không nói ra.

Cậu ngồi bệt xuống sàn xe, ngẩng mặt nhìn Kỷ Mân hỏi: “Anh kéo tôi vào xe làm gì? Định giới thiệu việc làm à?”

Kỷ Mân cúi đầu nhìn đối phương. Khi chạm vào đôi mắt to tròn ngây thơ của cậu lập tức dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Không có gì.” Kỷ Mân Tỉnh bơ đáp: “Chỉ là thấy cậu cười trên đường, không vừa mắt mà thôi.”

Lục Nhiên: “…Anh giàu mà sao bụng dạ hẹp hòi thế?”

“Có lẽ vì hẹp hòi nên mới giàu.” Kỷ Mân phản dame.

“Tào lao!” Lục Nhiên không nhịn được mắng một tiếng, không cam lòng đốp chát: “Vậy sao tôi không giàu?”

Kỷ Mân hơi sững người. Dường như sự ‘thật thà’ của cậu chàng khiến anh không nhịn được phải bật cười nhưng cố nén lại,  ho nhẹ một tiếng, mặt lạnh như tờ.

“Vậy, anh đang trả thù tôi à?” Lục Nhiên vuốt ve Đại Hoàng trong lòng, khó hiểu ngước mặt lên hỏi: “Nếu như vậy, chẳng phải anh nên trả thù Trương Lân sao? Dù gì cũng là Trương Lân đã ‘giơ ngón tay giữa’ với anh mà.”

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Mân lại nổi giận. Anh rũ mắt nhìn thẳng vào Lục Nhiên, lạnh lùng hỏi: “Không liên quan đến cậu sao?”

“Không nha.” Lục Nhiên dõng dạc đáp trả.

Kỷ Mân mặt lạnh hỏi: “Thế cậu nói xem, bây giờ ngoài kia người ta đang đồn gì?”

Lục Nhiên thoáng chột dạ, ánh mắt lảng tránh. Nhưng rất nhanh, cậu nhìn lại Kỷ Mân hợp tình hợp lý trả lời: “Trương Lân cởi đồ ở chung phòng với anh, rõ ràng có ba kết quả.”

Kỷ Mân nhướn mày, chờ cậu nói tiếp.

Lục Nhiên nghiêm túc: “Thứ nhất, hai người vô tình đụng mặt nhau. Thứ hai, anh có ý đồ xấu với Trương Lân, ép buộc hắn ta.”

Kỷ Mân càng nhướn mày cao hơn.

Lục Nhiên tránh ánh mắt của ai kia: “Thứ ba là cái kết hiện tại, mọi người nói Trương Lân quyến rũ anh.”

Giọng nói Lục Nhiên mang theo chút buồn bực. Rõ ràng có ba khả năng, nhưng bởi vì bị phát hiện là Kỷ Mân cho nên chỉ có tin đồn thứ ba. Lục Nhiên lại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Mân nghiêm túc nói: “Nếu là tôi cũng sẽ là cái thứ ba. Chỉ có điều tôi hoán đổi vị trí với Trương Lân mà thôi, nhưng...... dựa vào cái gì? Rõ ràng người sai chính là Trương Lân?”

Giọng nói của cậu mang theo sự bất mãn đặc trưng của một đứa nhỏ nhưng lại không giống như một đứa nhỏ đơn thuần.  

Giọng nói của Kỷ Mân vô thức dịu đi: “Cho nên do tôi xui xẻo à?”

“Không phải.” Giọng Lục Nhiên càng thêm buồn bực: “Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này.”

Cậu giống như một con chó nhỏ ấm ức, ngước mặt lên nhìn người khác bằng dáng vẻ không ai có thể cưỡng lại được, nói: “Vậy cứ coi như Kỷ tiên sinh đã vô tình làm một việc tốt có được không?”  

Kỷ Mân dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,  thấp giọng phun ra một chữ: “Ngốc.”

Nếu như không phải tâm huyết dâng trào muốn làm chuyện tốt, trước khi đi cũng sẽ không ngắt lời Trương Lân.

“Nhưng mà......” Giọng điệu của Lục Nhiên lại trở nên nghi hoặc.

Kỷ Mân quay đầu nhìn cậu.

Chỉ thấy Lục Nhiên không tài nào hiểu được: “Tôi chỉ cởi áo Trương Lân, lúc đi còn rất bình thường, tại sao lại...”  Dưới ánh mắt nguy hiểm của Kỷ Mân, Lục Nhiên làm một động tác ‘chào cờ’.  

Cậu ghé sát Kỷ Mân một chút, trong mắt tràn ngập sự thuần khiết tò mò: “Vậy sau khi tôi đi, anh đã làm gì với hắn ta?”  

Kỷ Mân: “...”  

“Tôi… không, có.” Kỷ Mân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không thể nào.” Lục Nhiên không tin, còn nghiêm túc nhớ lại tình huống  kiếp trước của mình. Cũng uống cùng một ly rượu, mà cậu không hề xuất hiện trong tình trạng giống Trương Lân.  

Lục Nhiên nhìn Kỷ Mân, khẳng định: “Chắc chắn là anh đã làm gì đó.”  

Mặt cậu kiểu một lời khó nói hết: “Lúc đó Trương Lân ngoài thở ra thì chẳng khác gì xác chết, anh…”

Kỷ Mân cố gắng nhấn mạnh: “Tôi đã nói là không có!”  

Lục Nhiên nhìn anh với ánh mắt thấu hiểu: “Không sao, tôi hiểu mà. Anh giúp tôi, tôi nhất định sẽ không tiết lộ sở thích đặc biệt của anh đâu.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play