Khóa kéo ở cổ áo bị kéo ra, trên cổ còn có vết đỏ do ngón tay lưu lại.
Đôi mắt đen tĩnh lặng ngoan ngoãn rũ xuống, không thấy rõ biểu cảm bên trong.
Trong nháy mắt, Kỷ Mân nghĩ đến tình huống lần đầu tiên mình nhìn thấy Lục Nhiên.
Tên nhóc này đứng trên đường ôm con chó bị xe đụng trong lòng. Nhìn rất nhanh trí cố gắng đối phó với tên nhà giàu lái xe thể thao trước mặt. Nhưng tứ thân thể nhắc lại đề phòng, đáy mắt như đang ẩn giấu sự điên cuồng trước khi chết.
Kỷ Mân cúi mắt liếc nhìn người dưới đất.
Người nằm trên đất là đứa con trai báo đời của nhà họ Trương — thắt lưng quần đã cởi ra được một nửa.
Kỷ Mân nhíu mày, định mở miệng dạy dỗ đứa nhỏ trước mắt, gặp phải loại tình huống này hẳn là báo cảnh sát. Chứ không phải lôi kéo người qua đường như anh vào.
Nhưng vừa cúi đầu, đã thấy Lục Nhiên ngồi xổm xuống, tiếp tục kéo quần Trương Lân.
Dù là Kỷ Mân cũng phải ngớ người sửng sốt hai giây. Bắt đầu suy nghĩ xem ai mới là nạn nhân. Sau khoảnh khắc bàng hoàng, mở miệng hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Cởi quần áo chứ gì.” Lục Nhiên không ngẩng đầu.
Kỷ Mân trầm mặc một lúc, không biết nghĩ tới điều gì, anh đỡ trán: “Sao cậu cứ cởi quần áo hoài vậy?”
Không phải của mình, thì là của người khác.
“Hở?” Lục Nhiên nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn qua.
Trương Lân tốt xấu gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, hôm nay lại không uống thuốc xổ như lần trước nên Lục Nhiên hơi vất vả đánh người.
Cậu đứng dậy đi lấy khăn giấy ướt lau mặt, rồi quay lại, nhớ đến việc mình bịt miệng Kỷ Mân lúc nãy, cũng đưa cho Kỷ Mân thêm một tờ.
Biết Kỷ Mân sợ bẩn, tiện tay ném thêm chai cồn khử trùng qua.
Kỷ Mân nhận đồ, nhìn về phía Lục Nhiên thêm lần nữa — Trương Bân đã bị cởi sạch bách.
“……”
Kỷ Mân hỏi: “Cậu rốt cuộc đang làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ là lột sạch hắn rồi kéo ra ngoài thôi.” Lục Nhiên đáp.
Kỷ Mân nghĩ đến cảnh đó, trầm mặc trong chốc lát.
Anh đối với đứa nhỏ hổ nháo không có kiên nhẫn, giơ tay chuẩn bị lấy điện thoại di động gọi điện thoại. Trước khi gọi điện thoại, xuất phát từ duyên phận gặp mặt Lục Nhiên, mở miệng khuyên một câu: “Đi ra ngoài gọi người, so với tự cậu xử lý tốt hơn.”
“Gọi người?” Lục Nhiên cười một tiếng, xoay người nhìn anh, giọng điệu đầy châm chọc hỏi lại: “Gọi ai? Ai sẽ giúp tôi?”
Kỷ Mân bất giác ngừng gọi điện thoại.
Động tác trên tay Lục Nhiên vẫn không ngừng, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ muốn tôi đứng giữa phòng khách, lớn tiếng nói cho mọi người biết, Trương Lân muốn ngủ với tôi sao?”
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn Kỷ Mân, đôi mắt vẫn ngoan ngoãn, nhưng bên trong đong đầy vẻ ngỗ nghịch.
“Sau đó thì sao? Ai sẽ giúp tôi, Thẩm Hồng Nguyên hay Thẩm phu nhân? Hay là trông mong vào cha mẹ của hắn sẽ quản hắn?”
Lục Nhiên đá Trương Lân một cái.
Trương Lân đang ngủ khẽ rên lên một tiếng.
Kỷ Mân không hiểu rõ nội tình bên trong nhà họ Thẩm nên không lên tiếng.
Lục Nhiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó thú vị, quay lại, nhìn Kỷ Mân hỏi: “Kỷ tiên sinh, nếu anh muốn ngủ với tôi, anh đoán xem cha tôi có đóng gói tôi rồi gửi lên giường anh luôn không?”
Kỷ Mân lẳng lặng nhìn Lục Nhiên. Không hiểu đứa nhỏ này rõ ràng ngay cả bao cao su cũng không biết, sao cứ mở miệng là ‘ngủ’ khép miệng cũng ‘ngủ’.
Lục Nhiên mặc kệ anh, ngồi xổm xuống tiếp tục ‘sự nghiệp vĩ đại’ của mình. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kỷ Mân quen biết với Thẩm Tinh Dục. Lúc trước cậu còn thắc mắc tại sao Kỷ Mân lại giúp mình, khi biết thông tin này thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Who know Thẩm Tinh Dục có nhờ Kỷ Mân để mắt tới mình hay không chứ?
Sợ cậu gây ra tai họa gì cho nhà họ Thẩm chăng?
Kỷ Mân lại cúi đầu — Trương Lân nằm trên mặt đất đã trần truồng.
Anh nhìn Lục Nhiên kéo tóc Trương Lân lôi ra ngoài.
Mới vừa kéo được vài bước, đứa nhỏ này lại nhíu mày nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Kỷ Mân còn chưa hiểu đối phương đang nhìn cái gì, chỉ thấy Lục Nhiên thả Trương Lân xuống, leo lên cửa sổ phía sau, hét lớn về phía sân sau: “Này! Không được bắt nạt chó của tôi!”
Mấy đứa trẻ đến dự tiệc từ sân trước đã chui ra sân sau. Chúng đang kéo cái chân sau bị què của Đại Hoàng.
Đại Hoàng không dám kêu cũng không dám cắn, chỉ dùng hai chân trước giãy giụa, rên rỉ.
Kỷ Mân thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lục Nhiên.
Đứa nhỏ gấp muốn chết. Thấy hét không có tác dụng, cậu lại quay đầu nhìn thoáng qua Trương Lân nằm dưới đất. ( truyện trên app tyt )
Vừa rồi còn ‘uy hiếp’ anh không nên trì hoãn ‘sự nghiệp vĩ đại’ của mình. Giờ đây lại dễ dàng chọn cứu con chó thay vì tiếp tục ‘sự nghiệp’ ấy.
Lục Nhiên leo lên cửa sổ phía sau định nhảy ra ngoài. Cậu ngồi trên khung cửa sổ, trước khi xuống còn quay đầu nhìn Kỷ Mân một cái.
“Anh...” Lục Nhiên mím môi, ngoài mạnh trong yếu: “Tôi không tịch thu điện thoại của anh, nhưng anh không được gọi cho người bên ngoài, cũng không được đánh thức hắn ta.”
“Không được?” Kỷ Mân nhướn mày. Hiếm có ai dám nói với anh từ ‘không được’.
“Chút nữa tôi sẽ đưa anh ra ngoài.” Lục Nhiên quẳng lại một câu rồi nhảy xuống khỏi cửa sổ.
*
Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Chỉ còn tiếng ngáy của Trương Lân.
Kỷ Mân nhìn chằm chằm cửa sổ trống rỗng, thật bất ngờ, anh thực sự không gọi điện thoại.
Tầm mắt anh dời khỏi cửa sổ, đảo quanh phòng một vòng — Phòng nhỏ và đơn sơ.
Chỉ có một cái giường.
Trên giường có một chiếc bàn gấp, trên đó vương vãi hai cây bút và vài đề thi tiếng Anh cấp bốn.
Ngoài ra, còn có một chiếc vali ở góc phòng.
Nhìn một vòng, thực sự chẳng có gì đáng để xem.
Vô tình, ánh mắt lại rơi xuống thân thể trần truồng nằm dưới đất.
Kỷ Mân đưa tay xoa trán. Đột nhiên anh thấy tình cảnh này thật nực cười. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Giờ anh đang làm gì thế này? Đang cùng một đứa nhỏ chơi đùa?
**
Trong bữa tiệc,
Thẩm Tinh Nhiễm nhìn thời gian. Trương Lân đã vào trong khoảng mười mấy phút, có lẽ đã lột sạch đồ của Lục Nhiên rồi.
Trước đó, Trương Lân nói trên WeChat rằng sẽ cho Lục Nhiên một bài học, lột hết đồ của cậu ta rồi đẩy vào giữa đám đông.
Đương nhiên Thẩm Tinh Nhiễm lúc ấy đương nhiên “tận tình khuyên nhủ” một hồi lâu.
Nhưng bây giờ, hắn không chỉ muốn thấy cảnh đó.
Chỉ lột đồ thì làm sao đủ?
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Thẩm Tinh Nhiễm nhìn về phía người quản gia mà Kỷ Mân dẫn theo.
Thẩm phu nhân đang nói chuyện với những vị khách khác.
Nhưng Thẩm Hồng Nguyên vẫn đứng bên cạnh người quản gia, điều khiến hắn hài lòng hơn nữa là vợ chồng nhà họ Trương cũng có mặt.
Thẩm Tinh Nhiễm tỏ vẻ lo lắng, bước tới. Đầu tiên, hắn thì thầm vài câu vào tai Thẩm Hồng Nguyên: “Ba ơi, Trương Lân đột nhiên mất tích, con sợ anh ấy say xỉn ở góc nào đó... Có cần gọi người đi tìm không?”
Chỉ có điều giọng hắn không đủ nhỏ. Hai chữ “Trương Lân” vừa đủ để vợ chồng nhà họ Trương nghe thấy.
Trương phu nhân lập tức hỏi: “Con trai tôi làm sao vậy?”
Trên mặt Thẩm Tinh Nhiễm toát ra một chút xấu hổ, nhìn thoáng qua Trầm Hồng Nguyên, mới trả lời: “Lân ca vừa mới nói tìm cháu có việc, nhưng chờ mãi mà không thấy. Hơn nữa dạo này... tâm trạng anh ấy không tốt, cháu hơi lo cho anh ấy.”
Lời này của Thẩm Tinh Nhiễm thực sự chọc đúng vào suy nghĩ của Trương phu nhân.
Trương Lân gần đây rất kỳ quái. Cho dù hôm nay đến tham gia tiệc cũng thất thần sao sao đó.
Bà lập tức nói với Thẩm Hồng Nguyên: “Thẩm tổng, phiền ngài, có thể giúp tôi tìm con trai tôi không?”