Sau đó, Đinh Duy kiếm cớ kéo cậu trở về phòng cũng đưa cho cậu một ly rượu. Cuối cùng Trương Lân đi vào.
Kiếp trước Lục Nhiên không đắc tội Trương Lân, càng không biết trêu chọc vị đại thiếu gia này từ lúc nào. Ngay khi Trương Lân cởi sạch quần áo của mình, Thẩm Tinh Nhiễm ‘vừa đúng lúc’ dẫn bạn học của cậu tới tìm cậu chơi.
Vì thế tất cả mọi người tham gia tiệc đều thấy được chuyện cười này.
Thẩm Hồng Nguyên tát hai cái ngay trước mặt mọi người.
Mắng cậu là đồ tiện nhân quyến rũ Trương thiếu gia, từ đó Lâm Y — hôn thê của Trương Lân, cũng từ đó ghét cay ghét đắng cậu.
Sau khi sóng gió qua đi, Đinh Duy ngơ ngác khóc lóc xin lỗi cậu, nói không biết rượu bị ai làm bậy.
Mà cậu tin thật mới đau! Lục Nhiên vừa nhớ lại những chuyện ngu ngốc mình đã làm kiếp trước vừa dùng tay không bóp óc chó.
Buồn cười nhất chính là, không hiểu sao Trương Lân bắt đầu chỉnh cậu, mà Lâm Y cũng nhắm vào cậu. Rồi Trương Lân nói thẳng rằng mình thích Thẩm Tinh Nhiễm.
Lâm Y dĩ nhiên chỉ “hừ” một tiếng, rồi nói sẽ cạnh tranh công bằng với Thẩm Tinh Nhiễm?
Lục Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy mình mẹ nó còn oan hơn cả thị mầu. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Bên ngoài, Thẩm Hồng Nguyên là nhân vật chính của bữa tiệc, đang đứng ở trung tâm phát biểu cảm nghĩ sinh nhật lần thứ năm mươi của mình, Thẩm phu nhân đứng bên phải, bên phải là Thẩm Tinh Nhiễm. Khung cảnh hạnh phúc mỹ mãn.
Trương Lân thấy được thủ thế của Đinh Duy, vốn định thừa dịp Thẩm Hồng Nguyên đang phát biểu đi về phòng Lục Nhiên nhưng mà hắn không thể đi được ngay..
Bởi vì bữa tiệc vừa mới đã bắt đầu, ngoài cửa lớn nhà họ Thẩm lại xôn xao hẳn lên.
Khách khứa trong sân và gần lối vào, không biết đã thấy gì mà ngay cả bài phát biểu của Thẩm Hồng Nguyên cũng không nghe, nhao nhao dừng việc đang làm lại tập trung nhìn ra ngoài.
“Năm mươi tuổi, bên cạnh có con trai tri kỷ, có phu nhân yêu thương và hỗ trợ. Tôi tin mình có thể phát triển xí nghiệp của nhà họ Thẩm…”
Một người phục vụ chạy đến, thì thầm đó bên tai Thẩm Hồng Nguyên.
Thẩm Hồng Nguyên ngừng lại một chút. Ông đặt micro xuống, không kịp nói thêm gì, kéo Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm đi ra ngoài.
Trương Lân thò đầu nhìn thoáng qua, không thấy gì. Hắn tiếp tục đi men theo hành lang gấp khúc lại bị bà Trương kéo tay.
Căn bản không phải do Trương Lân không giãy ra mà Trương phu nhân nắm tay hắn chặt cứng, vừa nhìn ra ngoài vừa lẩm bầm: “Hỏng rồi, người này sao lại đến đây? Không lẽ… đối tác lần này, định đổi thành nhà họ Thẩm?” ( truyện trên app T Y T )
Trương Lân không quan tâm chuyện làm ăn trong nhà, căn bản chả hiểu mẹ mình đang nói gì.
Trương phu nhân tiếp tục nói bên tai: “Đối phương với Thẩm Tinh Dục quen biết, còn có thêm đứa con riêng kia…”
Thấy mẹ mình hoảng hốt như vậy, Trương Lân cũng cảm thấy nghi ngờ, hắn nghĩ nhà mình ở Kinh Thị có thể đi ngang rồi không biết người đến là ai, mà khiến mẹ mình lo lắng như thế?
Trương Lân lại ló đầu ra nhìn, rất nhanh đã có câu trả lời — một chiếc xe lăn điện.
Vẻ mặt người đàn ông ngồi trên xe lăn lạnh lùng mà u ám. Màu da tái nhợt, nhưng vai lưng rộng rãi, khí chất mạnh mẽ, nửa người dưới ngồi trên xe lăn được một tấm thảm lông cừu màu xanh đen đen phủ lên nên không thể thấy rõ tình trạng chân bị thương của người nọ.
Dù là đến dự sinh nhật lần thứ năm mươi của chủ nhà họ Thẩm nhưng người này ăn mặc vẫn rất bình thường, đã vậy còn tới muộn làm gián đoạn bài phát biểu của chủ nhà.
Tuy nhiên, tất cả mọi người có mặt đều không tỏ ra bất mãn, ngược lại Thẩm Hồng Nguyên vui mừng ra mặt — Kỷ Mân đó! người đứng đầu Kỷ gia.
“Kỷ tiên sinh! Ngài đến đúng là bồng tất sinh huy.”
(*Bồng tất sinh huy 蓬荜生辉 : sự hiện diện của ai đó là niềm vinh hạnh của nhà chúng tôi, nghe quen hơm mấy bà. Hay bông đùa thì rồng đến nhà tôm.)
Thẩm Hồng Nguyên gần như tỏa sáng, đưa tay muốn bắt tay với Kỷ Mân.
Các ngón tay nhợt nhạt của Kỷ Mân đặt trên thảm lông xanh đậm không có ý định nhấc lên.
Thẩm Hồng Nguyên không hề cảm thấy bị xúc phạm, tự rút tay lại.
Trần quản giá đứng sau Kỷ Mân, kịp thời gật đầu, đưa quà mà mình mang theo, cười nói: “Tiên sinh nghe Tiểu Thẩm nói về sinh nhật của ngài, chỉ là hôm nay trên đường chậm trễ một chút, hy vọng ngài không để ý.”
“Không có gì đâu.” Thẩm Hồng Nguyên hạ thấp mình, dẫn theo Kỷ Mân vào trong.
Mấy vị khách vây quanh giờ mới lục đục theo vào sảnh chính.
Sự xuất hiện của Kỷ Mân như một viên đá ném xuống hồ sâu dấy lên một trận gợn sóng.
Người có mặt trong bữa tiệc kể cả Thẩm Hồng Nguyên đều đang suy nghĩ ý định của Kỷ Mân.
Gần đây, Kỷ gia có một dự án lớn đang tìm đối tác hợp tác. Các doanh nghiệp tranh nhau muốn có cơ hội này, nhà họ Trương cũng vì vậy mà hẹn gặp Kỷ Mân không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ, Kỷ Mân – người vốn lạnh lùng, không thích giao tiếp lại chủ động đến nhà họ Thẩm.
Nếu nói coi trọng – đến muộn cộng với chẳng thèm chú ý đến Thẩm Hồng Nguyên.
Nếu nói không quan trọng… lại còn chuẩn bị quà mừng.
Ai nấy mặt cười nhưng lòng thầm suy đoán đủ thứ.
Đó giờ không nghe nói Kỷ Mân có quan hệ tốt với Thẩm Tinh Dực nha?
Trong lòng Trương tổng và Trương phu nhân lại càng bồn chồn, sợ vịt đến miệng bay mất.
Họ đã bóng gió hỏi thăm xung quanh nhưng nhưng không thu được thông tin nào hữu ích. Hai người nhìn nhau, một suy nghĩ kỳ quặc cùng nổi lên trong đầu.
Kỷ Mân không lẽ…
Là vì đứa con hoang kia chứ?
Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Tinh Nhiễm gặp Kỷ Mân. Đó giờ hắn không biết tại sao mỗi khi có người nhắc đến vị chủ tịch trẻ tuổi của Kỷ gia thường rất cẩn trọng miệng kín như bưng.
Thẩm Tinh Nhiễm nhìn người đàn ông trên xe lăn một lúc lâu. Trong lòng tiếc nuối đánh giá – Thật đáng tiếc, là một người tàn phế. Nhưng trong nháy mắt, Thẩm Tinh Nhiễm lại nghĩ đến kế hoạch của mình hôm nay.
Hắn nhìn Kỷ Mân, có chút do dự, lần đầu gặp mặt Thẩm Tinh Nhiễm cũng muốn để lại ấn tượng tốt với Kỷ Mân.
Nếu trong bữa tiệc xảy ra scandal…
Không biết có ảnh hưởng đến toàn bộ nhà họ Thẩm, thậm chí là chính mình nhưng không có cơ hội nào tốt hơn nữa.
Nếu Lục Nhiên làm mất mặt nhà họ Thẩm trước Kỷ Mân, với tính cách cực kỳ chú trọng thể diện của Thẩm Hồng Nguyên, sau này chắc chắn sẽ không bao giờ để Lục Nhiên quay lại nhà họ Thẩm.
Lúc đó hắn sẽ mãi mãi là ‘Thẩm Tinh Nhiễm” duy nhất của nhà họ Thẩm.
Sau vài phút do dự, ánh mắt Thẩm Tinh Nhiễm dần trở nên kiên định.
Trương Lân rốt cục tìm được cơ hội trốn đi.
Tầng một của biệt thự nhà họ Thẩm rất rộng, vừa vào cửa là một phòng khiêu vũ lớn, hai bên là phòng khách và phòng ăn.
Một hành lang hình tròn vòng quanh đến phía sau biệt thự, hai bên hành lang là phòng của người giúp việc.
Trương Lân đi dọc theo hành lang dài.
Ánh đèn trong hành lang không đầy đủ như đại sảnh, cửa sổ nằm nơi khuất ánh sáng.
Lúc này, ánh hoàng hôn ngoài trời đã gần như biến mất, bước vào hành lang, ánh sáng lập tức trở nên mờ tối.
Trương Lân không thể không nhớ tới cái cảnh mình gặp Lục Nhiên trong phòng bao ngày đó.
Hắn ngồi trên ghế sô pha Lục Nhiên thì quỳ một chân trên đất để nhặt chìa khóa.
Ngón tay Lục Nhiên mò đến khe hở của bàn trà nhưng chỉ chạm vào được khoảng không. Vì thế ngẩng nửa mặt lên nhìn hắn.
Cho tới hôm nay, Trương Lân mỗi khi vừa nghĩ tới cảnh tượng này, vẫn không ngừng ‘ý động’.
(*Ý dâm nhaa)
Nhưng chỉ là ‘ý động’ bởi vì vừa nghĩ tới chuyện xảy ra đêm đó.....