Đinh Duy sửng sốt, quay đầu nhìn lại – Lục Nhiên, người nên ở bên ngoài kiếm từng đồng nhìn vào ảnh đăng vòng bạn bè của mình chảy nước miếng giờ đang ngồi ở bên cạnh bàn buffet, cầm dĩa liên tục nhét bánh ngọt nhỏ vào miệng.

“Cậu…cậu sao lại ở đây?” Đinh Duy giật mình nói

Lục Nhiên ngẩng đầu mỉm cười với hắn: “Tôi đến đây làm thêm nha.”

Hai từ ‘làm thêm’ thành công khiến mặt Đinh Duy xanh mét.

Rõ ràng vừa rồi Lục Nhiên nghe được câu nói quái gở kia của hắn.

Mấy người còn lại cũng rất ngạc nhiên không ngờ sẽ thấy Lục Nhiên ở đây.

Càng làm cho người ta giật mình chính là, trong bữa tiệc ở nhà họ Thẩm, người đến tham gia không có tiền thì có quyền. Ai nấy đều mặc những bộ đồ dạ hội khoa trương, đến cả những người phục vụ cũng mặc bộ tuxedo tay bưng khay rượu đi lại khắp nơi.

(*tuxedo: đồ phục vụ giới quý tộc.)

Ngay cả bọn sinh viên đại học như họ, để không lạc loài đều đi mượn vài bộ lễ phục không vừa người lắm.

Nhưng Lục Nhiên... vẫn một chiếc áo hoodie màu be đã bị giặt đến phai màu, quần thể dục màu xám bị dính chút povidone, chân mang dép bông?

Lục Nhiên mặc bộ đồ này, dáng vẻ nghênh ngang ngồi ăn bên bàn, so với Thẩm Tinh Nhiễm còn giống chủ nhân nhà họ Thẩm hơn.

Đinh Duy lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó bắt đầu nổi giận. Hắn nhận được thiệp mời không nói cho Lục Nhiên thì thôi, vậy mà Lục Nhiên dám không nói cho hắn biết?

Đinh Duy hỏi: “Cậu tới làm việc gì?”

Lục Nhiên thong thả ăn, rồi đưa mắt nhìn Thẩm phu nhân đang nhìn chằm chằm mình như thể sợ rằng cậu sẽ ‘nói bậy’ gì đó, mới chậm rãi cười nói: “Nhân viên thử món, cho tôi ăn thoải mái.”

Câu trả lời này rõ ràng là nói bậy.

Đinh Duy tức giận, nhưng không dám nổi giận trong hoàn cảnh này. Cuối cùng tìm một lý do, lúng túng rời khỏi.

Đi được vài bước, Đinh Duy cảm thấy mình có vẻ hơi lỗ mãng. Sau này làm thí nghiệm còn phải dựa vào Lục Nhiên. Hơn nữa, chưa rõ Lục Nhiên có quan hệ gì với nhà họ Thẩm, bây giờ cãi nhau với Lục Nhiên dường như thiệt nhiều hơn lợi.

Đi dạo trong bữa tiệc một lúc, Đinh Duy quyết định quay lại nói mấy câu hòa nhã với Lục Nhiên. Hắn vừa đi được vài bước, thì bị một người gọi lại.

Đinh Duy quay đầu, phát hiện đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn nghe thấy người khác gọi đối phương là “Trương thiếu”, có vẻ như là một người thừa kế của một gia tộc lớn.

Trong trường học, bọn họ cũng thấy Thẩm Tinh Nhiễm nói chuyện với người này rồi.

Đinh Duy nhất thời có chút khẩn trương song vẫn nhiệt tình đáp lại: “Trương thiếu, ngài tìm tôi có chuyện gì? ( truyện trên app tyt )

Trương Lân không nhìn hắn mà đang nhìn chằm chằm Lục Nhiên đang ngồi trong góc.

Người này vẫn còn ăn. Cậu ta ăn bao lâu rồi chứ!

Trương Lân mắt không rời khỏi Lục Nhiên, muốn tìm cơ hội thực hiện kế hoạch của mình, nhưng mà không thấy Lục Nhiên chuyển ổ.

Đi tới trước mặt Lục Nhiên?  Hắn không có lá gan đó.

“Cậu biết cậu ta đúng không?” Trương Lân chỉ vào Lục Nhiên hỏi.

Đinh Duy ngơ ngác gật đầu: “Ặc... ừm, chúng tôi là bạn cùng lớp.”

“Vậy thì tốt.” Trương Lân đưa ly rượu đã cầm mười mấy phút cho Đinh Duy, hạ thấp giọng dặn dò: “Đưa ly rượu này cho Lục Nhiên uống, rồi dẫn cậu ta về phòng của cậu ta.”

“Phòng Lục Nhiên? Ý là muốn cậu ta rời khỏi đây sao?” Đinh Duy không hiểu.

“Đi đâu?” Trương Lân vi diệu liếc hắn một cái: “Cậu ta ở nhà họ Thẩm luôn.”

Đinh Duy cả kinh, nhìn rượu trong tay rồi do dự nhìn về phía Trương Lân, chậm rãi nhận ra là có ý gì.

Trương Lân rũ mắt nhìn hắn chằm chằm.

“Cậu biết nên làm như thế nào không?” Trương Lân  quen thuộc kéo Đinh Duy sang một bên, vỗ vai nói: “Nghe nói danh ngạch bảo vệ nghiên cứu của trường cậu rất khó lấy?”

Đinh Duy trong nháy mắt hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Trương Lân, miệng nhanh hơn não, lập tức đáp ứng: “Trương thiếu, anh cứ yên tâm. Tôi với Lục Nhiên rất thân nhau.”

Trương Lân hài lòng gật gật đầu, rời đi. Không cần phải đối mặt với ác ma Lục Nhiên nên nội tâm cũng thư thái hơn nhiều.

Đinh Duy bưng rượu đi một vòng quanh sân, trong đầu loạn hết cả lên. Lục Nhiên sống ở đây, cậu có quan hệ gì với nhà họ Thẩm?  Rồi trong ly rượu này bỏ thêm cái gì, Trương thiếu muốn làm gì với Lục Nhiên?

Trương thiếu sẽ không nhìn trúng Lục Nhiên chứ?

Nghĩ vậy, các loại do dự trong nháy mắt tản đi, thậm chí có chút ghen tị, không hiểu sao Trương Lân lại chấm Lục Nhiên? Thậm chí còn bỏ thuốc?

Đinh Duy nghĩ nghĩ, lại bưng một ly rượu, đi tới trước mặt Lục Nhiên, nói: “Lục Nhiên, gần đây có phải cậu đang giận tôi không?

Lục Nhiên Lục Nhiên ăn gần xong, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đinh Duy tiếp tục: “Chúng ta là bạn tốt lâu như vậy, không đáng vì vài chuyện nhỏ mà cãi nhau. Ly rượu này tôi mời cậu, coi như nhận lỗi.”|

Nói xong Đinh Duy ngửa đầu, uống sạch ly rượu mình mới cầm lên lúc nãy. Mặt ngoài cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, đưa ly rượu Trương Bân tới trước mặt Lục Nhiên: “Cậu cứ tùy ý.”

Lục Nhiên lẳng lặng nhìn Đinh Duy uống xong rượu, lại quay đầu nhìn về ly rượu Đinh Duy để xuống, đưa tay bưng lên quan sát một chút song không uống.

“Tôi biết cậu còn chưa nguôi giận, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.” Đinh Duy nhìn trái nhìn phải, làm ra ra vẻ khó xử: “Nơi này nhiều người quá, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi.”

Lục Nhiên nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Được nha.”

Nói xong cậu bưng rượu lên, dẫn Đinh Duy đi về phía trước: “Không bằng vào phòng tôi đi.”

Tinh thần Đinh Duy dần buông lỏng, nãy giờ hắn khẩn trương muốn chết chỉ sợ Lục Nhiên không mắc mưu. Không nghĩ tới lại đơn giản như vậy liền làm được.

Đinh Duy đi theo sau Lục Nhiên, thậm chí còn thư thả nhìn hoàn cảnh xung quanh, cứ tưởng phòng Lục Nhiên sẽ ở lầu hai, nhưng nhìn thấy Lục Nhiên dọc theo hành lang gấp khúc đi về phía phòng người giúp việc ở phía sau, không khỏi bĩu môi.

Có thể thật sự là đang làm thuê nếu không sao lại sống chung tầng với người giúp việc.

Lục Nhiên không nói một lời, dẫn Đinh Duy vào phòng, ra hiệu Đại Hoàng đang nằm sấp ngủ ra ngoài chơi.

Đại Hoàng lập tức từ qua khe cửa chạy ra ngoài.

Lục Nhiên mở miệng: “Ơ, chó của tôi chạy ra ngoài rồi, cậu xem giúp tôi phát.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Ê ê.” Đinh Duy theo bản năng lên tiếng, thò đầu ra ngoài gọi chó.

Lục Nhiên thừa dịp hắn không chú ý, đổ rượu hết một nửa ly rượu trong tay vào thùng rác.

“Nó chạy ra vườn ở sân sau rồi.” Đinh Duy trở về nói.

Lục Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, Đại Hoàng chỉ chạy đến sau vườn đi WC, mà từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình nên cũng không gọi nó về.

Chậc, lát nữa trong phòng này phỏng chừng sẽ phát sinh chút chuyện đáng sợ, Đại Hoàng là một con chó già tốt nhất không nên xem.

Thấy ly rượu trong tay Lục Nhiên đã vơi một nửa, Đinh Duy lập tức yên tâm. Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cũng không có tâm trạng để “tâm sự” với Lục Nhiên.

Nói đơn giản qua loa hai ba câu, liền nói: “Mấy người đi theo tôi không biết đường, tôi phải qua xem.”

Nói xong, chạy ra khỏi phòng Lục Nhiên.

Trở lại đại sảnh, hắn lén làm một động tác tay với Trương Lân mờ mịt đang đứng đằng xa.

Lục Nhiên một mình ngồi trong phòng, nhìn ly rượu còn lại nửa ly trên bàn, tâm trạng không được tốt lắm.

Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của Thẩm Hồng Nguyên.

Kiếp trước cậu tỉ mỉ chuẩn bị xong lễ vật, lại được thông báo không thể tham dự bữa tiệc này vì họ chưa chuẩn bị tuyên bố thân phận của cậu với người ngoài.

Thẩm Tinh Nhiễm cũng giống như hôm nay mời Đinh Duy tới. Trong giây phút nhìn thấy Đinh Duy, Lục Nhiên còn rất vui mừng, cho rằng Thẩm Tinh Nhiễm đang tìm người an ủi mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play