Là con trai duy nhất, người thừa kế chính thống của nhà họ Trương, Trương Lân từ nhỏ đã được ngậm thìa vàng dĩa ngọc lớn lên.

Mọi thứ trong vài km xung quanh hắn đều liên quan đến sự cao cấp, sạch sẽ và đắt đỏ.

Nhưng ngay đêm hôm đó!

Trong sinh mệnh Trương Lân xông vào một loại thể nghiệm đáng sợ khác. Đến nỗi bây giờ mỗi khi hắn nhắm mắt lại, vẫn còn cảm thấy trên mặt dính đầy mùi lạ.

Trương Lân cũng lần đầu tiên biết, hóa ra đi WC cũng là một chuyện đáng sợ.

Đáng sợ hơn không chỉ có những phản ứng này. Vì Lục Nhiên rất hợp khẩu vị của Trương Lân, tối hôm đó hắn nảy sinh chút hứng thú với Lục Nhiên.

Nhưng mà!!!

Bây giờ mỗi khi nghĩ đến Lục Nhiên, hắn lại nhớ đến đôi mắt đen kịt nhìn vừa có vẻ ngoan ngoãn, lại giống như quỷ dữ kia.

Hắn muốn nghe giọng nói nhẹ nhàng của Lục Nhiên, lại nhớ đến câu hỏi: <Chuột hamster có lỗi gì?> thêm cái xác chuột đầy máu me.

Hắn muốn nhìn gương mặt Lục Nhiên nổi giận lên thì lại nhớ đến mặt mình kề sát phân bò và cảnh cảnh Lục Nhiên bóp cổ hắn mà quát lên.

Trong lúc đó thậm chí còn lưu lại cảm giác dạ dày đau thắt.

Đáng sợ nhất chính là — 

Khi hắn có ‘hứng’ không tránh được sẽ nghĩ đến Lục Nhiên.

(*hứng = ham muốn tình dục)

Nghĩ đến Lục Nhiên, liền nghĩ đến những trải nghiệm khủng bố này.

Vì thế......

Trương Lân nhìn ‘cu em’ ủ rũ của mình — khóc thành tiếng.

Không thể tiếp tục như vậy nữa!

*

Lục Nhiên hoàn toàn không biết mình đã để lại những tổn thương tâm lý gì cho Trương Lân.

Nếu biết chắc chỉ cười nhạt ‘ha hả’ hai tiếng rồi mắng thêm một câu ‘đáng đời’. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Khi không ai trêu chọc, Lục Nhiên vẫn là một sinh viên cần cù ngụp lặn trong phòng thí nghiệm với chỗ làm thêm.

Sắp nghỉ đông rồi.

Nếu muốn có được một kỳ nghỉ trọn vẹn, nhất định phải hoàn thành một giai đoạn thí nghiệm trước kỳ nghỉ.

Nếu không cho dù ở đêm ba mươi tết, điều cậu nhận được chính là liên hoàn cuộc gọi từ giáo sư hướng dẫn nửa đêm bắt cậu chạy đến phòng thí nghiệm chỉnh lý lại số liệu.

Tuy rằng năm nay cậu cũng không có gì khá hơn. Nhưng ít nhất cũng có thể làm cho Đại Hoàng mấy cái sủi cảo nhân thịt bò ăn.

Ngay cả làm thêm Lục Nhiên cũng đẩy đi không ít, mỗi ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Mặc dù cậu chỉnh Trương Lân một trận nhưng đàn em của hắn vẫn gây cho cậu chút phiền toái, tiến độ thí nghiệm bị trì hoãn thêm tối thiểu một tuần.

Tối đó Đinh Duy xuất hiện trong phòng thí nghiệm. Hắn không mặc đồ bảo hộ thấy giáo sư không có ở đây mới lẻn vào.

Sau khi cầm dụng cụ thí nghiệm của mình, hắn không tìm bàn để bắt đầu thí nghiệm mà đặt xuống trước mặt Lục Nhiên, nói: “Lục Nhiên, cậu ở gần đây đúng không, gần đây tôi có chút việc. Cậu giúp tôi làm thí nghiệm nhé xong cho tôi số liệu là được rồi.”

Nói xong không đợi Lục Nhiên đồng ý, xoay người định đi.

Lục Nhiên nhấc chân câu lấy ghế, ngăn Đinh Duy lại.

“Cậu bận gì? Thực nghiệm không phải tự bản thân làm sao?”

Đinh Duy hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, cười nói: “Gần Tết, tôi không được về nhà sao?”

“Thế tôi không cần ăn tết à?” Lục Nhiên hỏi ngược lại.

Đinh Duy vô thức nở nụ cười, thuận miệng nói: “Cậu một cô nhi...”

Nói được mấy chữ hắn mới ý thức được mình nói suy nghĩ trong lòng ra, ngượng ngùng gãi mặt.

Đúng lúc thầy hướng dẫn đi vào thị sát.

Đinh Duy sợ Lục Nhiên giận sẽ nói bừa vội lớn tiếng nói: “Tôi đã nói tiến độ của cậu sẽ chậm lại mà, mấy đĩa nuôi cấy vứt đi hết không phải cậu định làm lại từ đầu chứ?”

Một câu nói nhất thời hấp dẫn sự chú ý của thầy hướng dẫn lên người Lục Nhiên.

Thấy thầy hướng dẫn đi tới, trầm mặt hỏi Lục Nhiên, cũng không chú ý tới tình huống mình nhờ Lục Nhiên làm thí nghiệm, Đinh Duy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phần số liệu này còn kéo dài bao lâu nữa? Phân tách nấm còn chưa thành công à?” Thầy hướng dẫn hỏi. ( truyện trên app T Y T )

Nghe giọng thầy giáo nghiêm túc, trong lòng Đinh Duy toát ra một chút áy náy không rõ ràng.

Nhưng nghĩ lại, mình lại không nói sai, Lục Nhiên vốn đã kéo chậm tiến độ thí nghiệm.

Ai bảo cậu ta tùy tiện đắc tội với người khác.

Lục Nhiên nhìn Đinh Duy một cái, lấy đĩa nuôi cấy vừa cất kỹ ra. Các nấm vi khuẩn tách ra bên trong phát triển chỉnh tề.

Lục Nhiên đưa dữ liệu đã được sắp xếp cho thầy giáo: “Những loại vi khuẩn cần thiết đã phân tách xong, nhưng trong quá trình phân tách còn gặp phải các loại vi khuẩn khác, em muốn làm chi tiết hơn một chút.”

“Số liệu lần này hoàn toàn khớp với số liệu trước đó.” Thầy hướng dẫn cầm số liệu nhìn một hồi vẻ mặt lập tức dịu xuống.

Đinh Duy lắp bắp kinh hãi, không ngờ tốc độ của Lục Nhiên lại nhanh như vậy.

Thầy hướng dẫn lại hỏi vài vấn đề, Lục Nhiên đối đáp trôi chảy.

Đinh Duy nghe được có chút nôn nóng. Bởi vì hắn nghe không hiểu lắm.

Nhưng mắt thấy Lục Nhiên trao đổi với thầy hướng dẫn, cũng muốn xoát mặt quen nên không cam lòng rời đi.

Hỏi xong tình hình của Lục Nhiên. Thầy hướng dẫn quay đầu, thấy Đinh Duy: “Cậu là Đinh Duy phải không, hình như tôi thấy cậu không thường đến phòng thí nghiệm?”

Đinh Duy có chút xấu hổ, cười định nói gì đó.

Lục Nhiên đang thu dọn đồ đạc ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nhắc: “Đinh Duy, sao cậu không mặc đồng phục thí nghiệm?”

Đinh Duy cứng đờ.

Sắc mặt thầy giáo ngay lập tức trở nên nghiêm khắc.

Không được vào phòng thí nghiệm nếu không mặc đồng phục.

Thầy giáo của Lục Nhiên rất  chú trọng về vấn đề này.

Đinh Vệ bị thầy mắng một trận, cảm thấy không vui.  Hắn cảm thấy Lục Nhiên gần đây đã thay đổi.

Hắn chọn vào phòng thí nghiệm cùng Lục Nhiên chủ yếu muốn Lục Nhiên giúp làm thí nghiệm và viết báo cáo thí nghiệm.

Đinh Duy đã nghĩ rất kỹ càng. 

Cuối tuần hắn sẽ ra ngoài chơi, ngày nghỉ lễ cần về nhà với ba mẹ, còn phải chuẩn bị cho các kỳ thi khác nhau. Nếu tự mình làm thí nghiệm, chắc chắn sẽ không thể đi được. Nhưng nếu có Lục Nhiên thì có thể nhờ Lục Nhiên giúp đỡ.

Lục Nhiên học giỏi, thi chỉ cần chuẩn bị sơ sơ là được, không có bạn bè không cần ra ngoài chơi, kỳ nghỉ hay lễ tết cũng không cần về nhà. 

Nhưng hiện giờ Lục Nhiên lại từ chối hắn. Đinh Duy buồn bực mấy ngày, không để ý đến Lục Nhiên.

Nhưng là tâm tình của hắn rất nhanh tốt lên, bởi vì hắn đã làm quen được nam thần Thẩm Tinh Nhiễm rồi.

Nam thần thật dịu dàng. Không hổ là tiểu thiếu gia trong đại gia tộc.

Biết hắn gần đây tâm trạng không tốt, còn đặc biệt mời hắn tham gia yến tiệc ở nhà họ Thẩm.

Đinh Duy nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội như vậy.

Tuy nhiên, trong mấy ngày gần đây, người hướng dẫn lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, nếu muốn ra ngoài, hắn phải tìm người điểm danh và đẩy tiến độ thí nghiệm lên.

Đinh Duy vẫn còn giận Lục Nhiên, không đi tìm Lục Nhiên. Nhưng hắn hỏi một vòng trong phòng thí nghiệm, không ai chịu giúp đỡ. 

Đường cùng Đinh Duy đành phải đi tìm Lục Nhiên. Mà hiện giờ Lục Nhiên hiện đã hoàn thành thí nghiệm, không còn thường xuyên đến phòng thí nghiệm nữa.

Đinh Duy mãi mới gặp được Lục Nhiên, vừa gặp đã đi thẳng vào vấn đề: “Vài ngày nữa tôi có việc, cậu có thể giúp tôi vài đến phòng thí nghiệm không mấy lần được không?”

Lục Nhiên kiên quyết từ chối: “Không được.” 

Đinh Duy không vui, cao giọng: “Cậu gần đây không phải làm thí nghiệm, cũng không có việc gì, sao lại không giúp tôi?”

Lục Nhiên nhìn Đinh Duy như nhìn một kẻ ngốc: “Bởi vì tôi phải đi làm thêm.”

Nếu không đi làm thêm, cậu uống gió tây bắc sống qua ngày à?

Thẩm phu nhân cũng không gửi tiền ‘bồi thường thiệt hại’ cho cậu.

Đinh Duy bị nghẹn lại, xua tay nói: “Làm thêm thì làm lúc nào cũng được, chuyện này của tôi rất quan trọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play