Trương thiếu gia dùng cả tay chân bò vào WC.

Không rõ cảnh tượng bên trong quần của hắn như thế nào.

Lục Nhiên vừa ‘đại chiến’ xong với người thừa kế nhà họ Trương đang cất kỹ tất cả đồ đạc dưới ánh mắt thán phục xen lẫn sợ hãi, đứng dậy lau tay sạch sẽ, còn không quên gọi điện thoại cho ông chủ câu lạc bộ xin nghỉ.

Cuối cùng mang theo Thẩm Tinh Trác cho năm lần tiền lương, cùng với một thân lóe sáng chiến tích, bình tĩnh rời khỏi câu lạc bộ.

Không một ai dám ngăn cản.

Trước khi đi, Lục Nhiên thậm chí nhìn về phía tên đàn em còn đang quay video, cười nhắc nhở một câu: “Đừng quên gửi video cho Thẩm Tinh Nhiễm đó.”

Tên đàn em đương nhiên không dám gửi cho Thẩm Tinh Nhiễm.

Video này quay cái gì chứ?

Gã điên rồi sao nếu dám truyền ra ngoài, Trương Lân giết gã không đẹp không ăn tiền.

Không ai biết, Trương Lân cuối cùng ra WC hay rời khỏi câu lạc bộ như thế nào.

Theo lời đồn, đêm hôm đó hắn...... Thay quần áo mới đi.

Tất cả mọi người ở đây đều âm thầm thống nhất im lặng về chuyện đêm đó.

Trình độ bảo mật, thậm chí so với lúc Lâm Y gặp chuyện không may còn cao hơn một bậc.

Thái độ của Trương Lân lại khác thường, ở nhà liên tục vài ngày.

Ngay cả cửa cũng không ra.

Thẩm Tinh Nhiễm người bày ra ‘tất cả chuyện này’  vì bảo vệ tốt hình tượng nguyệt quang trường học của mình nên cũng không nhúng tay sâu vào.

*

Vài ngày sau, hắn nghe được tin, thí nghiệm của Lục Nhiên bị trì hoãn, còn mất đi rất nhiều nguyên liệu.

Khi báo cáo trong buổi họp nhóm, thầy hướng dẫn còn phê bình vài câu.

Thẩm Tinh Nhiễm nghe tin sau đó rất hài lòng với Trương Lân, cảm thấy hiệu quả lẫn hiệu suất của Trương Lân tốt hơn nhiều so với Thẩm Tinh Trác.

Là một hải vương, đương nhiên không thể bỏ qua cống hiến của mỗi một con cá trong ao cá.

Thẩm Tinh Nhiễm mở wechat, gửi tin nhắn cho Trương Lân.

Lân ca, Lâm Y nghe nói anh giúp cậu ấy ra mặt, cậu ấy rất vui luôn.

Thẩm Tinh Nhiễm đợi một hồi lâu --- không trả lời.

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn trang chat trống rỗng, có chút mờ mịt.

Nghĩ thầm lần này Trương Lân còn khá kiên nhẫn.

Chờ thêm một lúc, hắn hắng giọng, cười nhẹ, gửi một tin nhắn thoại: “Thật ghen tị với Lâm Y khi có một vị hôn phu như Lân ca.”

Chắc chắn sẽ có phản hồi chứ?

Thẩm Tinh Nhiễm tự tin, thoát khỏi trang trò chuyện với Trương Lân, tiếp tục nói chuyện với người khác.

Nhưng mãi không nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn từ Trương Lân.

Thẩm Tinh Nhiễm còn nghĩ thầm, có khi nào wechat bị lỗi không.

Hiện tại Trương Lân đang dùng khá tốt, hắn không muốn bơ người này lắm nên chủ động quay lại khung chat với đối phương.

Nhưng nhìn kỹ, Thẩm Tinh Nhiễm trợn tròn mắt — màn hình vẫn chỉ có hai tin nhắn của hắn.

Trương Lân vậy mà không trả lời?

Thẩm Tinh Nhiễm không thể tin được. Nhất định là mạng không tốt, nuốt tin nhắn của hắn.

Hắn liên tục đổi mới trang chat mấy lần, cũng không có tin nhắn nào nhảy ra.

Thẩm Tinh Nhiễm nhất thời có chút hoảng hốt.

Hắn cẩn thận xem lại lịch sử nói chuyện của mình và Trương Lân một lần, lại nói bóng nói gió hỏi những người quen biết với Trương Lân.

Muốn biết mình đã bỏ qua cái gì nhưng hỏi nửa ngày, cũng không hỏi ra cái gì.

Thẩm Tinh Nhiễm theo bản năng cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc.

Lại không biết quen thuộc ở đâu.

Nhưng nghĩ nghĩ một chập, người đối diện là Trương Lân. Nhà họ Trương không giống những gia tộc nhỏ khác, người thừa kế làm giá một chút cũng là bình thường.

Lại nhìn thoáng qua lịch sử nói chuyện của mình, Thẩm Tinh Nhiễm nghĩ lại, cảm thấy hẳn chắc do mình dè dặt, quá cao lãnh — có lẽ hắn nên thay đổi chiến lược.

Thẩm Tinh Nhiễm nghĩ một lúc, chuẩn bị hạ thấp bản thân. Tìm một chủ đề chung để nói chuyện.

Chủ đề chung là gì?

Tất nhiên là Lục Nhiên rồi!

Thẩm Tinh Nhiễm nói đùa: “Người anh kia của em chọn ngành bác sĩ thú ý, hiện tại mỗi ngày đều tiếp xúc với phân bò nước tiểu. Thật sự không ngờ…

Sau khi gửi xong, Thẩm Tinh Nhiễm nghĩ thầm, lần này được chưa?

Hắn đã đủ hạ thấp rồi đó. Quả nhiên.

Hắn gửi xong tin tức này, tựa như phát động từ then chốt gì đó, lập tức nhận được tin nhắn trả lời của Trương Lân.

Thẩm Tinh Nhiễm cuối cùng cũng yên tâm, cầm ly cà phê bên cạnh lên uống một hớp, nói chuyện vài câu với bạn học.  Sau đó mới bình tĩnh mở khung chat với Trương Lân.

Chỉ thấy trong khung nói chuyện có một hàng chữ lớn đầy giận dữ:

KHÔNG! ĐƯỢC! ĐỀ! CẬP! ĐẾN! PHÂN! BÒ!

Thẩm Tinh Nhiễm đứng hình.

*

Trương Lân không hề muốn nhớ lại những gì mình đã trải qua. Suốt một tháng không ra khỏi nhà, thậm chí ngay ít ra khỏi phòng, thức ăn người giúp việc mang vào phòng cũng rất ít động.

Không chỉ vậy.

Còn nghe nói ít đi vệ sinh.

Có thể nhịn thì nhịn.

Cha mẹ Trương gia bận rộn bàn chuyện làm ăn, thấy tình huống của con trai thì rất lo lắng. Vì thế  đặc biệt dặn dò mấy tiểu bối gia đình quen biết, bảo bọn họ hẹn Trương Lân ra ngoài chơi giải sầu.

Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Khi Trương Lân nghe nói những người quen đến, hắn mắng đuổi người về. Những tiểu bối này cũng không hăng hái lắm mỗi lần đến nhà họ Trương, trên mặt đều mang nụ cười rất vi diệu.

Tóm lại, thế hệ trước không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng vòng tròn nhị thế tổ ở Kinh Thị, yên tĩnh lạ thường không ít.

Lâu lắm không thấy có chuyện lùm xùm khiến cho những người lao động khổ sở trong nhiều ngành nghề cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Nhưng cứ ở nhà mãi cũng không ổn.

*

Một tháng sau, mấy người mới bình thường không liên lạc, rốt cục hẹn Trương Lân ra ngoài.

Mấy người này không nghĩ mình có thể thành công.

Cả đám đều cực kỳ hưng phấn, còn có chút thấp thỏm, dù gì địa vị nhà họ Trương ở Kinh Thị vẫn rất cao.

Bất quá bọn họ cũng không thân với Trương Lân, cũng không biết sở thích của vị đại thiếu gia này, trước khi đi chơi còn đặc biệt hỏi thăm một chút.

Nghe nói Trương Lân thích đi trường đua ngựa, liền hẹn Trương Lân đến đó.

Trời cao khí trong lành.

Cánh đồng cỏ rộng lớn.

Ánh nắng vàng rực chiếu xuống cánh đồng cỏ được chăm sóc tỉ mỉ, tạo nên một bầu không khí thoải mái dễ chịu.

Trương Lân đi trên cỏ cùng mọi người, hắn tạm thời quên đi mọi chuyện xảy ra một tháng trước, trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Giống như trở lại vẻ mặt đầy khí thế ngạo mạn trước đây.

Chủ trường đua ngựa dắt một con ngựa đua bóng loáng đi ra.

Người bên cạnh nhiệt tình giới thiệu: “Trương thiếu,mẹ của con ngựa này là một con ngựa đua huyền thoại, từng được đích thân nữ hoàng trao giải. Cha của nó cũng là một nhà vô địch thường xuyên giật giải quán quân ở giải đua quốc tế Ireland. Nó vừa trưởng thành đã giành được hai giải thưởng khu vực.”

Có người tranh thủ vỗ mông ngựa: “Chỉ có loại ngựa tốt này mới xứng với Trương thiếu gia......”

Trương Lân chỉ cười, đi vòng quanh con ngựa, đưa tay định xoa lưng ngựa — con ngựa đột nhiên sụp xuống.

“Bụp” một tiếng, một đống phân nóng hổi rơi xuống đất.

Những người thường chơi với ngựa đã quen với cảnh này, còn cười phân  tích với Trương Lân: “Con ngựa này nhìn là biết ăn khỏe, phân tốt.”

Phân tích một lúc lâu không nghe được đáp lại.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy Trương thiếu gia vừa rồi còn hăng hái, ánh mắt nhìn chằm chằm đống phân ngựa trên mặt đất.

Mặt như màu đất.

“Aaaaaaa!”

Trương Lân hét lên một tiếng, gần như phát điên chạy trở lại xe.

“Trương thiếu gia?”

Những người phía sau không biết đã chọc trúng chỗ nào của hắn, mặt mũi ngơ ngác đuổi theo sau.

Những ký ức cố gắng quên đi lại một lần nữa ùa về. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play