Tống Chiêm sững người khi nhìn thấy Diêu Tư Vi.

Đặng Bân nói, Diêu Tư Vi đã trở về nước hai ngày trước, tình cờ Tống Chiêm vừa quay phim xong nên mời cô đến tụ họp, Đặng Bân nháy mắt với Tống Chiêm nói: "Tống Chiêm, cậu và Tư Vi đều là bạn học cũ, thời gian trôi qua thật nhanh, hai người đã không gặp nhau gần hai năm rồi phải không?"

Hai người nhìn nhau trong suốt cuộc trò chuyện.

Đôi mắt đen của Tống Chiêm tràn đầy cuồng nhiệt, hai giây sau hắn cười nói: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."

Đôi mắt của Diêu Tư Vi đỏ hoe, cười nhẹ: "Hai năm không gặp, thay đổi thật nhiều."

Tống Chiêm ôm Nghê Âm, cong môi nói: "Đúng rồi, giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của mình, Nghê Âm."

Không khí như có mạch nước ngầm mãnh liệt, mấy người xung quanh im lặng nhìn nhau, Diêu Tư Vi trông thấy khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng vừa xinh đẹp của Nghê Âm, ngũ quan tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ, như thiên nga trắng quý phái.

Thậm chí còn đẹp hơn cả trên màn ảnh.

Diêu Tư Vi cong môi nhìn nhìn về phía cô: "Hân hạnh gặp mặt, đại minh tinh, tôi là Diêu Tư Vi, là Tống Chiêm..."

Giọng điệu của cô ta hơi dừng lại, đối diện với ánh mắt của Tống Chiêm nói: "Bạn cùng lớp đại học."

Nghê Âm chưa từng gặp cô ta trước đây, sững sờ nói: "Xin chào..."

"Tôi đã từng thấy cô trong phim của ba tôi trước đây."

Nghê Âm ngạc nhiên: "Ba cô?"

"Đúng vậy, Diêu Chí Nghiệp."

Là đạo diễn nổi tiếng trong ngành, bộ phim mới mà Tống Chiêm muốn giành được đầu tư từ Sâm Thụy là do Diêu Chí Nghiệp làm đạo diễn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nghê Âm ngạc nhiên, cô không ngờ Diêu Tư Vi lại là con gái của ông ấy.

Diêu Tư Vi nhẹ cười: "Nhìn thấy ngoài đời thật sự rất khác, đúng là có khí chất của nữ minh tinh."

Tống Chiêm nói thẳng: "Được rồi, mọi người ngồi xuống trước, không cảm thấy mệt khi đứng nói chuyện hay sao?"

Tống Chiêm không để Nghê Âm có cơ hội trả lời Diêu Tư Vi, sắc mặt Diêu Tư Vi hơi thay đổi, Đặng Bân cũng mời cô ngồi xuống.

Mấy người điều chỉnh lại chỗ ngồi của Diêu Tư Vi: "Chị dâu..."

Lời nói gần như buột miệng thốt ra, nhưng đối phương lại ngượng ngùng, nhanh chóng đổi lời: "Chị Tư Vi, ngồi đây đi."

Diêu Tư Vi nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

Sau khi gọi món xong, Lý Tân Trị hỏi về tình hình hiện tại của Diêu Tư Vi: "Tôi nghe nói Tư Vi đã rất thành công khi tổ chức các cuộc triển lãm nghệ thuật ở nước ngoài, là một nhà nghệ thuật nổi tiếng?"

"Không thể nào, sao tôi có thể được xem như một nhà nghệ thuật được."

Đặng Bân cười nhếch môi nói: " Tư Vi, cậu quá khiêm tốn rồi, khi còn học đại học, cậu là nữ thần của trường chúng ta, là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu nam sinh, đáng tiếc là cậu không tham gia vào giới, nếu không chắc chắn sẽ cướp đi trái tim của không biết bao nhiêu người nhỉ?"

"Vừa lên ống kính tôi liền cảm thấy căng thẳng, không thích hợp tham gia vào giới, Tống Chiêm là người nổi tiếng nhất trong lớp chúng ta."

Lý Tân Trị nói rằng Tống Chiêm đã có những thăng tiến vượt bậc trong hai năm qua, hiện đã là một ngôi sao lớn, Diêu Tư Vi nhìn về phía Tống Chiêm nói: "Ừm, đúng là rất lợi hại."

Tống Chiêm nhếch môi lười biếng nhìn cô: "Không có lợi hại gì cả, chỉ là một diễn viên quèn mà thôi."

Những người xung quanh đều có biểu cảm khác nhau, sắc mặt Diêu Tư Vi hơi cứng đờ, đột nhiên không nói nên lời.

Khi Nghê Âm nghe thấy điều này, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Sau khi đồ ăn được bưng ra, đề tài nói chuyện thay đổi, Tống Chiêm gắp đồ ăn cho Nghê Âm, không ngừng thủ thỉ, hắn cũng không quan tâm khi bị trêu chọc vì thể hiện tình cảm. Nghê Âm đỏ mặt nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy vì lý do nào đó mà hắn bám dính vào cô nhiều hơn, nếu là một bữa tiệc bình thường thì hắn chắc chắn sẽ uống rượu và trò chuyện với bạn bè nhiều hơn.

Sau khi ăn xong, bọn họ đi sang phòng bên cạnh ca hát đánh bài, sợ Nghê Âm cảm thấy ồn ào nên đã đưa cô đến phòng trà uống trà.

Một lúc sau, một mình hắn đi đến nhà vệ sinh, khi đi ra thì thấy Diêu Tư Vi đang đứng một mình ngoài hành lang.

Tống Chiêm thờ ơ đi ngang qua nhưng lại bị người phụ nữ chặn lại:

“Chiêm, em biết anh vẫn chưa quên em.”

Tống Chiêm quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trong mắt hắn có chút lay động nhưng nhanh chóng quay trở lại vẻ lạnh lùng, chế nhạo nói: "Có phải cô đã quá đề cao bản thân cô rồi hay không?"

"Em không tin là anh đã quên em."

Hắn cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc trước chính cô cho rằng tôi không có tiền đồ, điều kiện gia đình tôi cũng không xứng với cô, như thế nào, đừng nói với tôi là bây giờ cô đã cảm thấy hối hận đi?"

" Chiêm, thực ra lúc trước..."

"Tôi không có hứng thú nghe."

Hắn rời đi, đôi mắt đỏ hoe của Diêu Tư Vi trở nên lạnh lùng, cô nắm chặt lòng bàn tay.

Đặng Bân từ đằng sau bước ra, Diêu Tư Vi nhìn thấy hắn, nhíu mày: “Lúc trước là do tôi nhất quyết đòi chia tay, cũng không thể trách anh Chiêm, bây giờ cũng đã có bạn gái mới."

Đặng Bân thở dài: “Tống Chiêm không hiểu cho nỗi khổ của cậu, đợi đến khi cậu ta biết chuyện nhất định sẽ quay trở về với cậu. Lúc trước là do ba mẹ cậu ép buộc ra nước ngoài, lại còn giới thiệu đối tượng mới, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm điều đó, không phải hay sao?

Ánh mắt Diêu Tư Vi hơi lay động, khẽ đáp lại, Đặng Bân an ủi cô: “Tư Vi, cậu đừng lo lắng, cậu vừa tài giỏi vừa hiền lành dịu dàng như vậy, Nghê Âm không thể so sánh với cậu về mọi mặt. Không tin thì cậu cứ chờ mà xem, trong lòng Tống Chiêm, cậu chắc chắn là người quan trọng nhất."

Đặng Bân nói tiếp: "Hơn nữa, nguyên nhân Tống Chiêm ở bên cạnh Nghê Âm, chẳng lẽ cậu còn không biết hay sao?"

Bên kia, Tống Chiêm đã trở lại phòng, một mình đi hút thuốc, một lúc sau thì Lý Tân Trị đi tới nói: "Sao cậu lại hút thuốc một mình?"

Tống Chiêm nhìn hắn nói: "Cậu gọi Diêu Tư Vi đến đây, thậm chí cũng không nói với tôi một lời nào?"

"Để làm gì, cậu vẫn chưa từ bỏ hay sao? Hay là Nghê Âm đã biết?"

Tống Chiêm đảo mắt nói: "Cô ấy không biết."

Hắn không muốn nói ra, để tránh thêm phiền phức.

"Có câu 'Cái gì không có được thì luôn luôn quấy nhiễu', có đúng với tình trạng hiện giờ của cậu hay không?"

"Cút đi."

"Tôi luôn cảm thấy Diêu Tư Vi vẫn còn thích cậu, nhưng giờ cậu và Nghê Âm đã ở bên nhau, cho nên đừng do dự.”

Ký ức trong quá khứ ùa về tràn đầy sự không cam lòng cùng với khó chịu. Cổ họng Tống Chiêm khô khốc, vài giây sau hắn mới nói, như thể đang nói với Lý Tân Trị, nhưng cũng như đang nói với chính bản thân hắn: "Tôi biết."

Sau một lúc lâu Nghê Âm không thấy hắn, đi ra ngoài tìm thì thấy hắn đang hút thuốc, hỏi hắn có chuyện gì, hắn chỉ nói không có chuyện gì cả. Một lát sau, Diêu Tư Vi quay trở lại nói phải rời đi, Diêu Tư Vi nhìn về phía Nghê Âm cười cười nói:

"Nếu đã quen biết trở thành bạn bè, sau này có cơ hội chúng ta có thể đi chơi cùng nhau, chúng ta có thêm Wechat của nhau hay không?"

“Được.”

Tống Chiêm mấp máy môi nhưng không có lý do gì để ngăn cản.

Sau khi Diêu Tư Vi rời đi, Tống Chiêm châm một điếu thuốc khác.

Nghê Âm không thích mùi thuốc lá, từ khi quen nhau đến nay hắn chưa từng hút thuốc trước mặt cô, nhưng hôm nay lại ngoại lệ.

Nghê Âm thấy sắc mặt nặng nề của hắn, nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay, liền ngập ngừng hỏi: "Anh rất thân quen với cô Diêu đó hay sao?"

Vẻ mặt hắn hơi dừng lại: "... Không thân, chỉ là bạn cùng lớp mà thôi."

Cô khẽ đáp lại, thấy hắn ngoảnh mặt đi, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Sau khi hút thuốc xong, Tống Chiêm đưa cô đi chơi bài, hắn không may mắn cho lắm nên đã bỏ cuộc sau khi chơi được một lúc. Ngay khi Nghê Âm nhận được cuộc gọi đến công ty ký hợp đồng, Tống Chiêm nói sẽ tiễn cô.

Dọc đường đi người đàn ông không nói nhiều, Nghê Âm hỏi hắn có phải tâm tình đang không tốt hay không, Tống Chiêm nói: “Anh vừa gặp chút rắc rối trong công việc cho nên có chút bận tâm."

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Chiêm thản nhiên nói dối, Nghê Âm an ủi hắn, Tống Chiêm nói rằng mấy ngày nay hắn quay phim mệt mỏi, đợi lát nữa sẽ quay về ngủ bù.

Khi hắn đón cô vào buổi trưa đã nói buổi chiều sẽ đưa cô đi trường đua ngựa, nghe vậy cô liền không nói nữa, chỉ gật đầu: "Được, vậy anh nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Anh nắm tay cô, mặt đồng hồ dán lên làn da của Nghê Âm.

Lạnh lẽo khiến người cô giá buốt.

Khi đến công ty, hắn sờ đầu cô nói: "Nếu em không bận tâm thì hai ngày nữa anh sẽ đến đón em."

"Được..."

Cô định rời đi thì bị hắn giữ lại, nhìn cô nói: “Yêu em.”

Lời yêu thương đến có chút bất ngờ.

Cô có chút sửng sốt.

Cuối cùng, chiếc xe phóng đi trong bụi mù, Nghê Âm đi vào công ty, trong đầu nghĩ đến chuyện xảy ra trưa nay, những suy nghĩ trong lòng đan xen vào nhau, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an không thể giải thích được.

Cô quay lại nhìn ra ngoài tòa nhà.

Mặt trời ẩn sau những đám mây, bầu trời trở nên tối tăm.

Có vẻ như trời sắp mưa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play