Anh thản nhiên hỏi: "Có phải là em muốn chứng tỏ bản thân cho nên mới không tiết lộ thân phận bản thân ra bên ngoài?"
"Dạ... Ba mẹ không ủng hộ em trong việc đóng phim, em chỉ muốn chứng minh điều đó với họ, hơn nữa từ nhỏ đến lớn họ đã bảo vệ em quá mức, sắp xếp tốt tất cả mọi thứ cho em, không để em phải chịu một chút đau khổ nào, em cũng muốn ra ngoài trải nghiệm cảm giác lúc nào cũng phải vật lộn là như thế nào."
Anh cười thầm, cô thực sự là một thiên kim đại tiểu thư khờ dại.
“Cho nên tối nay em mới đến tham gia bữa tiệc này?"
Cũng giống như con gà con đang định chạy trốn khỏi nhà, nhưng vừa ra ngoài đã suýt bị một con chồn tha về.
Cô lo lắng nói rằng chính ông chủ đã gọi đích danh anh: "Gần đây em không có đủ nguồn lực cho nên phải làm việc chăm chỉ hơn."
Nghê Âm không muốn nói về điều này, nghĩ rằng về mấy lần gặp nhau trước đây, cô chưa bao giờ hỏi anh về tình hình hiện tại của anh: "Bây giờ anh đã tiếp quản Sâm Thụy, tiếp theo anh sẽ ở trong nước sao? Hay anh muốn đi ra nước ngoài? "
"Trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không xuất ngoại."
"Ồ..."
"Còn em thì sao."
Cô chớp mắt: "Em... Em chỉ quay phim mỗi ngày."
Hạ Hành Dữ im lặng, nói với giọng rất nhẹ: "Còn bạn trai của em thì sao?"
Nghê Âm ngẩn người, ánh mắt hơi cụp xuống: "Em, tụi em rất tốt..."
Anh nhìn màn đêm dài vô tận ngoài cửa sổ: "Cuối cùng thì em cũng được ở bên cạnh cậu ta."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Khi cô đề cập đến chuyện giải trừ hôn ước một cách riêng tư với anh, nói sự thật với anh rằng cô đã có người mình thích, tên là Tống Chiêm.
Những chuyện trước kia tựa như đã qua cả một đời, nghĩ đến cô và Tống Chiêm bây giờ, Nghê Âm cảm thấy trong lòng chua xót, khẽ đáp lại.
Hạ Hành Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy bị màn đêm nuốt chửng, không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng xe cũng đến Quốc Tế Đông Ngự, Nghê Âm kéo chăn ra, quay lại nhìn Hạ Hành Dữ: "Vậy em về nhà trước, cảm ơn anh tư."
Một đêm này không biết đã phải nghe biết bao nhiêu lời cảm ơn khách sáo từ cô.
Đôi con ngươi đen không đáy của anh như thể có thứ gì đó đang trào dâng dưới bề mặt, anh chỉ nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
"Dạ, anh cũng vậy."
Nghê Âm bước xuống xe, biến mất khỏi tầm nhìn.
Trong xe chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng của hoa hồng, tựa như một giấc mơ thoáng qua.
Trợ lý ngồi ở hàng ghế trước quay lại thì nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông dừng như bị che lấp trong bóng tối, lờ mờ không rõ ràng.
Anh ta thận trọng hỏi:
"Hạ tổng, tiếp theo đi đến chỗ nào?"
Việc đến dự bữa tiệc tối nay quả thực đã thúc đẩy nhiều hành trình quan trọng.
Hạ Hành Dữ ấn vào thái dương, một lúc lâu sau mới không hề bận tâm nói: "Quay về tập đoàn."
-
Sau khi về đến nhà, Nghê Âm không quan tâm đến phần còn lại của bữa tối.
Cho đến khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, quản lý của cô là Quý Tuyền đã gọi điện đến, nói rằng Trương Dịch Cao đã kể cho cô nghe chuyện xảy ra tối qua.
"Nhà em có mối quan hệ thân thiết với Sâm Thụy của nhà họ Hạ? Chị chưa bao giờ nghe em nhắc đến chuyện đó." Quý Tuyền kinh ngạc.
Nghê Âm không tiết lộ nhiều nói: "Ông nội em và ông nội anh ấy khi còn trẻ là chiến hữu, cho nên hai nhà có quen biết nhau."
Quý Tuyền nghĩ đến cảnh tượng mà Trương Dịch Cao đã mô tả, không thể tin được nói:
"... Vậy Hạ tổng kia thực sự chỉ là anh trai của em?"
Nghê Âm bảo cô đừng suy nghĩ nhiều, nhưng Quý Tuyền cảm thấy rất khó để không suy nghĩ nhiều về chuyện này: “Sáng nay Sâm Thụy đã gửi một số lời phát ngôn, nói rằng muốn hợp tác với chúng ta, em có biết chuyện này hay không?"
Nghê Âm ngẩn người.
Quý Tuyền nói rằng có rất nhiều nghệ sĩ trong ngành đang tranh giành vị trí đại sứ cho công ty chứng nhận trang sức và sản phẩm chăm sóc da thuộc sở hữu của Sâm Thụy, nhưng giờ đây lại chủ động đưa đến tận cửa?
Nghê Âm không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy bản thân cô lại mắc nợ một ân tình, Quý Tuyền bảo cô đừng suy nghĩ nhiều, cô luôn rất có năng lực trong lĩnh vực thời trang. “Chỉ cần thể hiện tốt, không làm thất vọng mong muốn của người ta là được rồi."
"Ừm..."
Sau khi cúp điện thoại, Nghê Âm do dự, tìm kiếm trong danh sách bạn bè và tìm thấy WeChat của Hạ Hành Dữ.
Hình đại diện của người đàn ông là một hòn đảo biệt lập với màu sắc trang nhã.
Nhìn qua cảm thấy thật trống rỗng mờ mịt.
Trang trò chuyện cũng trống, lịch sử trò chuyện trước đó đã bị mất từ lâu do thay đổi điện thoại di động.
Sau một lúc loay hoay, cô vẫn không gửi tin nhắn.
Về sau có cơ hội gặp mặt có thể trực tiếp hỏi anh ấy là được.
Hơn nữa hai người đã không nói chuyện với nhau nhiều năm như vậy, có lẽ anh đã xóa cô rồi...
Bỏ chuyện này sang một bên, trong mấy ngày tiếp theo, Quý Tuyền đã liên lạc với người phụ trách thương hiệu có liên quan, cuộc thảo luận giữa hai bên diễn ra suôn sẻ, Nghê Âm đã ký được hợp đồng.
Nhưng hiện tại cô vẫn tập trung vào việc quay phim.
Cô tiếp tục quay lại đoàn phim để đóng phim, gần đây cô không có nhiều cảnh đóng cặp với Nhạc Tinh nhưng hợp tác với các diễn viên chính khác lại rất hòa hợp. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Vài ngày sau, vào trưa thứ sáu, cảnh quay hôm nay của Nghê Âm đã kết thúc và cô có thể nghỉ ngơi.
Ăn xong cô đi đến bãi đậu xe, đang trò chuyện với Khương Bối Bối thì đột nhiên có một giọng nam ôn hòa vang lên:
"Âm Âm-----"
Xung quanh không có ai, cô quay người lại thì thấy một người đàn ông đang đi tới, mặc áo len đen, quần jean, đeo khẩu trang và đội mũ.
Tất nhiên là cô nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô hơi giật mình.
Tống Chiêm bước đến gần, nhìn cô lưu luyến nói: "Âm Âm, anh đến tìm em, em vẫn còn giận anh sao?"
Nghê Âm đột nhiên hỏi: "Sao anh lại đến đây."
“Em chưa đọc Weibo của anh sao? Đoàn phim đã quay xong rồi.”
Cô quá bận, không còn để ý đến hắn thường xuyên như trước nữa.
Tống Chiêm nói rằng hắn đã đợi cô rất lâu rồi, còn dỗ dành nói: "Em có thể lên xe với anh được hay không? Đừng giận nữa."
Thân phận của hắn quá lộ liễu, hơn nữa Nghê Âm không muốn bị người ngoài nhìn thấy nên bảo nhóm người trợ lý của mình đi về trước.
Lên xe với Tống Chiêm, hắn tặng cho cô một bó hoa hồng trắng, giải thích chuyện xảy ra với Nhuận Hội đêm hôm đó, nói rằng hắn quả thực ham chơi và đi uống rượu với bạn bè, nhưng hắn chỉ uống rượu mà thôi, còn người phụ nữ trong ghế lô không liên quan gì đến hắn, hắn ở lại đến hơn mười giờ đã rời đi.
Hắn giải thích nói mấy ngày nay tính tình hắn trở nên rất tệ, lẽ ra hắn không nên chiến tranh lạnh với cô: “Nghê Âm, sau này nếu rảnh rỗi anh nhất định sẽ ở bên cạnh em nhiều hơn, chúng ta không cãi nhau nữa có được hay không? Gần đây lúc nào chúng ta cũng tranh cãi với nhau."
Cô chưa bao giờ muốn cãi nhau với hắn.
Hắn dỗ dành, Nghê Âm kìm nén sự mệt mỏi nhưng vẫn nói sẽ cho qua mọi chuyện, Tống Chiêm cười nói: "Được, cho qua mọi chuyện."
Xe lái về phía trung tâm thành phố, Tống Chiêm nói hôm nay hắn đưa cô đi ăn cơm trưa. Đặng Bân, Lý Tân Trị và những người bạn khác đã lập một nhóm ăn mừng việc Tống Chiêm quay phim, mời Nghê Âm nhất định phải đến.
Tống Chiêm bấm vào giọng của Lý Tân Trị để Nghê Âm nghe: “Nghê Âm, đêm đó anh em tôi không nên lôi Tống Tử đi uống rượu, khiến cho hai người tranh cãi không vui, đều là lỗi của chúng tôi, cô phải cho chúng tôi một cơ hội để xin lỗi."
Tống Chiêm nhếch môi, nghiêng đầu nhìn cô: "Nghê Âm, em có thể giúp anh việc này được hay không? Nếu không, về sau anh cũng không dám ra ngoài với bọn họ."
Nghĩ đến đây là để ăn mừng việc quay phim của Tống Chiêm, Nghê Âm đồng ý, Tống Chiêm cũng đưa một phần tài liệu nói: "Đúng rồi, anh có một bất ngờ dành cho em, hôm qua anh đã hỏi giúp em về buổi thử vai nữ chính."
"Cái gì nữ chính..."
"Từ bộ phim <Wave>."
Gần đây Tống Chiêm đang cạnh tranh vai nam chính trong bộ phim "Wave" của Diêu Chí Nghiệp, hắn muốn giúp Nghê Âm tham gia buổi thử vai nữ chính, cho nên đã hẹn trước với Quý Tuyền: "Cơ hội hiếm có, anh cảm thấy cô ấy khá coi trọng em, phim của đạo diễn Diêu do Vương Dị sản xuất và Sâm Thụy xuất phẩm, là một chiếc bánh thơm ngon."
Nghê Âm trả lời: “Cảm ơn... ”
“Thật ngốc, em là bạn gái của anh, anh nên làm vậy.”
Mắt Nghê Âm tình cờ rơi vào chiếc đồng hồ cũ màu xanh đậm trên tay hắn: “Anh không đeo chiếc đồng hồ mới em mua cho anh sao?"
“Anh quên mất, anh đã quen mang cái này rồi, qua một khoảng thời gian nữa sẽ đổi lại.”
Cô mím môi, cũng không miễn cưỡng hắn nữa, hai người trò chuyện, nửa giờ sau xe đã tới câu lạc bộ, đi xuống khu vực riêng tư, Tống Chiêm trực tiếp nắm tay Nghê Âm đi đến gian phòng riêng.
Đẩy cửa phòng ra, không khí bên trong rất náo nhiệt, ước chừng có khoảng hai mươi người, đoàn đội và bạn bè của Tống Chiêm khi nhìn thấy hai người liền vỗ tay nhiệt liệt: "Hoan nghênh kim đồng ngọc nữ đã đến!"
Nghê Âm đỏ mặt vì bị trêu chọc, Tống Chiêm mỉm cười ôm lấy cô: "Đã dọa sợ bạn gái của tôi rồi đấy có biết hay không?"
"Cuối cùng cũng được trông thấy chị dâu..."
Lý Tân Trị và những người khác tiến tới chào hỏi cô, Nghê Âm mỉm cười nhàn nhạt đáp lại, Đặng Bân ở bên cạnh nói rằng hôm nay đã mời đến rất nhiều bạn tốt, nhướng mày nhìn Tống Chiêm:
"Đúng rồi, Tống Tử, hôm nay chúng ta còn mời đến một vị khách quý đặc biệt cho cậu."
Tống Chiêm nghi hoặc: "Là ai?"
Hắn vừa dứt lời, một giọng nữ mềm mại từ bên cạnh vang lên:
“Chiêm."
Nghê Âm quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ đi đến, mặc một chiếc váy dài màu trắng cùng với một chiếc áo khoác len màu nâu nhạt, có mái tóc ngắn ngang vai màu nâu hơi xoăn, khuôn mặt dịu dàng và ôn hòa.
Tống Chiêm sửng sốt, trong mắt Diêu Tư Vi lóe lên tia sáng, cô ta nắm chặt chiếc túi trong tay, nhếch môi nói với hắn:
“Chiêm, em về nước rồi, đã lâu không gặp.”
===
Tên truyện: XUYÊN ĐẾN VĂN MẸ KẾ, LÊN GAME SHOW CHĂM CON BẠO HỒNG
Tác giả: Mặc Ngôn Mộc
Editor: [TYT] - TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Dị năng , Song khiết 🕊️ , Xuyên thư , Giới giải trí , Sảng văn , Nhẹ nhàng , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Giới thiệu
Sống tại mạt thế mười năm, Diệp Linh Vân xuyên vào nữ phụ pháo hôi trong một quyển tiểu thuyết mẹ kế, người luôn bị lấy ra so sánh với nữ chính.
Nữ chính Diệp Vi Vi trong tiểu thuyết đẹp người đẹp nết, sau khi chồng đột ngột qua đời cô không những không tái giá, ngược lại lại dốc lòng bồi dưỡng con riêng, cuối cùng trợ giúp con riêng thuận lợi đoạt lại gia sản, hai người trở thành một đoạn giai thoại.
Nguyên chủ lại là loại người lúc nào cũng đánh chửi, nhục nhã con riêng của chồng, cuối cùng sau khi bị gãy chân, hủy dung thì nhận hết ốm đau tr·a t·ấn mà ch·ết.
Diệp Linh Vân vừa mới chuẩn bị l·y h·ôn nghĩ lại, ông xã có tiền còn không thường về nhà, không cần tự mình sinh con đã có đủ nếp đủ tẻ, cha mẹ chồng không kề cạnh, đây không phải là ngày tháng sau khi kết hôn trong mơ mà người trẻ tuổi đương thời thường nghĩ đến hay sao?
Kịch bản này cô nhận.
*
Người khác đưa con tham gia chương trình thực tế thì giặt quần áo, nấu ăn, chăm sóc trẻ nhỏ, cô thì ngủ đến mặt trời lên cao quá đỉnh đầu chờ đứa nhỏ tới đưa cơm.
Người khác chăm con rất sợ đứa trẻ bị thương, cô thì mang con leo núi bắt gà, xuống hồ bắt cá, chơi còn vui hơn bọn nhỏ.
Người khác chăm con đều dạy con học tập theo “Khổng Dung nhường lê”, cô thì mang con đánh nhau ẩu đả.
Mới đầu người xem đều khịt mũi coi thường với phương thức dạy con nát bét này của Diệp Linh Vân.
Người xem: “Cái loại người không có đạo đức như cô chỉ biết dạy hư đứa nhỏ, nhìn thấy là phiền, có thể tìm lý do cấm sóng cô ta không thế.”
Sau này mọi người xem đến giữa chương trình, ngay cả thái tử Lục từ trước đến nay trầm mặc ít lời, ít khi nói cười cũng dần trở nên thích cười thích nói chuyện, cũng biết các kỹ năng mềm như giặt quần áo nấu cơm, công chúa nhỏ nhát gan cả ngày chỉ thích trốn sau lưng anh trai, Lục Ngữ Nịnh, cũng trở nên hoạt bát, hiếu động mê chơi.
Người xem: “Mỗi lần xem nhóm Diệp Linh Vân là nhà tôi có thể xem suốt cả ngày, sắp bị mấy người họ chọc cười ch·ết rồi, cô ấy như tìm được cách biến tôi từ anti chuyển sang fan vậy á.”
Người xem có con nhỏ: “Quỳ cầu Diệp Linh Vân xuất bản một quyển bí kíp giáo dục con cái.”
Quan niệm nuôi con của Diệp Linh Vân là: Không chiều con nhỏ, không làm khổ mình, nghèo nuôi con trai, khó nuôi con gái, giàu có nuôi mình sống vui vẻ, con trai con gái sớm tự lập, bản thân có thể thoải mái tiêu tiền.
*
Lục Mặc cảm thấy gần đây anh không có địa vị trong nhà.
Con trai lúc trước luôn miệng chán ghét Diệp Linh Vân lại nói với anh: “Ba, con cảm thấy ba có rất nhiều điểm không xứng với mẹ, nếu thật sự không được thì ly hôn đi, con tìm cho mẹ người tốt hơn.”
Con gái trước kia luôn sợ hãi Diệp Linh Vân nói: “Ba, ba ly hôn với mẹ đi, con chắc chắn mình không cần ba mẹ phải cố gắng hoà hợp làm gì.”
Lục Mặc: “……” Trong khoảng thời gian anh không ở nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lục Ngữ Nịnh: “Anh, em thấy gần đây ba có chút kỳ quái, tối hôm qua ba còn định giành ngủ với mẹ với em.”
Lục Tử Hạo cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Khổng tước xòe đuôi* ấy mà.”
*Khổng tước đực xoè đuôi để tán tỉnh con mái.
Chú ý:
1. Hai đứa nhỏ không phải con nam chính, không phải kết hôn lần hai, hai người từ tinh thần đến thể xác đều sạch sẽ.
2. Sảng văn ngốc nghếch, ai không ưng vui lòng bỏ qua đừng buông lời cay đắng.
Tag: Giới giải trí, Dị năng, Xuyên thư, Sảng văn
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Diệp Linh Vân, Lục Mặc ┃ vai phụ: Lục Tử Hạo, Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vi Vi ┃ cái khác:
Một câu tóm tắt: Xuyên đến văn mẹ kế, lên game show chăm con bạo hồng
Lập ý: Có mục tiêu mới có thể thành công