Núi Bạch Trạch, chìm trong sương mù.
Phần còn lại của vùng đất được bao phủ bởi băng và tuyết, nhưng những ngọn núi ở đây đã xuân về hoa nở rộ. Khắp núi đồi tràn ngập màu hồng rực rỡ, thác nước ba ngàn dặm đang vẩy nước tung tóe. Khung cảnh hoàn toàn tự nhiên, tiếng chim tước hót thanh thoát rõ ràng.
Tần Tuần hít sâu một hơi.
Hắn ta rời khỏi lưng bạch hạc, lá bùa dùng một lần trong tay đã tiêu hao hết sức mạnh nên biến thành một đống tro tàn màu đen.
Hắn ta nghiêm túc hỏi ông lão: “Ta đã tới rồi, làm thế nào để thuần phục con khổng tước Vũ tộc kia?”
Hắn không thông qua thần thức giao tiếp, mà là trực tiếp hỏi. Lão giả sắc mặt nghiêm nghị: “Ngươi quên đây là địa bàn Vũ tộc sao?”
Tần Tuần sửng sốt một lát, sau đó hắn mới phát hiện trước mắt có một cái hồ nước, trên mặt hồ có sương mù nhẹ, vừa lúc có một con hạc trắng, tư thế thoải mái uống nước. Ánh mắt dường như đang nhìn chằm chằm về phía họ. Trên cành còn có vài Anh Vũ đủ màu sắc, móng vuốt nhỏ bé lay cành cây, ghé vào cùng nhau ríu rít.
Chẳng lẽ…… Vẻ mặt hắn chợt thay đổi.
Quả nhiên, khi bọn họ đến gần, con hạc trắng bay về phía bọn họ, miệng lẩm bẩm ngôn ngữ của con người: “Đây là Thánh địa của Vũ tộc, người khác không được phép vào, mau nhanh chóng cút đi!”
Lời nói đầy cảnh cáo, giọng điệu vô cùng gay gắt.
Dùng thần thức nhìn thoáng qua có thể phán đoán được tu vi của hạc trắng cũng là Trúc Cơ kỳ, không hề thua kém hắn.
Tần Tuần sửng sốt, tim đập thình thịch, dùng ánh mắt thưởng thức quét từ đầu đến chân Bạch Hạc.
Đây không phải là một lá bùa dùng một lần, nó là một con tiên hạc trắng thực sự ngao du nơi chốn núi rừng. Ngự kiếm phi hành là tiêu chuẩn bình thường của người tu tiên, nhưng ai lại không muốn sở hữu một con thú cưỡi có pháp lực cao cường?
Nhìn thấy nhân loại này nửa ngày không có phản ứng, Bạch Hạc tức giận, sau khi tiếp đất liền biến thành một thiếu niên tuấn tú mặt đầy sương giá: "Ngươi không nghe thấy à? Không được phép quấy rầy thanh tịnh ở Bạch Trạch, còn không nhanh chóng cút!"
Thiếu niên hét lên giận dữ, truyền đi khắp nơi, trước khi Tần Tuần kịp phản ứng, bốn phía xung quanh sơn cốc rậm rạp đã đông đúc những con chim có bộ lông đẹp đẽ nhìn chăm chú vào Tần Tuần bằng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nành, hết con này đến con khác. Sau đó, chúng lần lượt biến thành hình dạng con người, từng người xinh đẹp với khuôn mặt vừa kiều diễm, vừa ngây thơ trong sáng.
Những Vũ tộc xinh đẹp này đều dùng vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hắn, như thể nếu không rời đi chúng sẽ lao vào đánh.
"Ta là Tần Tuần, đệ tử nội môn của Quy Nguyên Tông, ta không có ác ý, chỉ là tới bái phỏng..." Tần Tuần chắp tay, dùng giọng điệu chân thành tha thiết bày tỏ ý định, đột nhiên quên mất tiếp theo phải nói như thế nào.
Ông lão ngọc bội chỉ điểm: "Ngươi có thể nói cho bọn họ biết, trong tương lai Vũ tộc phải nghênh đón một mối hoạ diệt tộc. Bùi Huyền đã để mắt tới bọn họ. Ngươi đến để cầu kiến thủ lĩnh Vũ tộc, vì muốn chỉ dẫn hắn ta phương pháp để tránh được tai họa."
Thần điểu chung tình không gì sánh được, một đời một kiếp một đôi, nếu như có thể thuần phục, vậy trong tương lai đại công tử Yêu tộc cũng không đến mức chết vì tình. Vũ tộc nên cảm tạ bọn họ ra tay tương trợ.
Tần Tuần lại nói tiếp.
Không ngờ mấy con chim này một chữ cũng không nghe, “Nhân loại này đang sủa cái chó má gì vậy? Tên đại ma đầu Bùi Huyền đó đang ở trong Ma Vực, cách xa núi Bạch Trạch hàng ngàn dặm, hắn rảnh lắm hay gì mà lại muốn tấn công chúng ta?”
“Các tỷ muội đừng tin, nhân loại này nhìn thì văn nhã lịch sự, vừa bước vào Bạch Trạch liền nói muốn thuần hóa chúng ta, điều khiển Vũ tộc!”
“Ta khinh, tu sĩ nhân loại tâm địa độc ác nhất. Lần trước đồng loại của chúng ta bị bắt không ít người, lần này còn dám tới đây!?”
Trong sơn cốc, khung cảnh vô cùng ồn ào chen chúc, giọng một con chim bằng tám trăm miệng người, khiến Tần Tuần không có cơ hội giải thích.
Bùi Huyền là kẻ thù chung của toàn bộ Tu Chân Giới. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, rất dễ kết thành đồng minh. Tuy nhiên, phải mất ngàn năm thậm chí vạn năm để yêu tộc tu luyện được cơ thể con người. Những con chim vừa mới khai trí hiển nhiên chỉ số thông minh không tốt lắm. So với ma đầu ở xa tận chân trời kia, chúng càng muốn mổ tên tu sĩ trước mắt một trận hơn.
Ông lão Ngọc Bội thở dài nói: “Nếu thật sự không muốn nghe thì đánh đi. Tiên lễ hậu binh.”
Tần Tuần ngay lập tức rút kiếm ra. Hắn ta là kiếm tu, giỏi nhất việc chiến đấu vượt cấp. Một khi thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, kiếm khí của hắn ta kinh hoàng như tia chớp, khí thế tuôn ra bàng bạc, có thể nói không người địch lại.
Nhưng hắn có lòng thương hương tiếc ngọc, khi những nữ tu xinh đẹp kia lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thanh kiếm của hắn liền có chút chần chờ.
Ông lão Ngọc Bội nói: “Ngươi đau lòng đám chim này làm cái gì? Chúng chỉ là thị nữ của Vũ tộc, dung mạo còn không bằng một phần vạn vương tộc, chờ ngươi nhìn thấy Yêu Vương lại đau lòng cũng không muộn!" Ông ta rất hài lòng với thiên chi kiêu tử Tần Tuần, đáng tiếc đối phương lại quá yêu thích mỹ nhân, vấn đề nhỏ này tuy vô hại, nhưng có đôi khi lại khiến người ta không nói nên lời.
Tần Tuần lắp bắp kinh hãi, nhóm nữ tu xinh đẹp như vậy lại chỉ là thị nữ?
Vậy Yêu tộc chân chính phải đẹp đến mức nào? Xem ra hắn phải đánh bại đám chim tước, anh vũ có mặt ở đây mới có thể nhìn thấy Vương tộc. Thủy thủ của hắn ta là “Xuyên xương chùy”, thanh kiếm là "Phi sương kiếm", cả hai đều là thần vật thu được trong bí cảnh.
“Tên này quả nhiên là thứ lòng lang dạ sói! Mọi người mau chiến!” Một đám chim bị chọc giận, vung cánh lao vào chiến đấu, lông chim bay múa đầy trời.
Khi Tần Tuần sắp không chống đỡ được.
“Ngươi nghỉ ngơi đi còn lại giao cho ta. Đưa thân thể cho lão phu mượn dùng một lát.” Vừa dứt lời, Tần Tuần còn chưa đồng ý, tàn hồn trong ngọc bội đã chiếm cứ cơ thể hắn, tu vi Đại Thừa kỳ vừa ra tay thế cục hoàn toàn thay đổi, không ít chim tước đều bị thương.
Đúng lúc này, một con khổng tước khổng lồ màu ngọc bích bay tới, bộ lông đuôi dài lộng lẫy đung đưa trên bầu trời, giống như tơ lụa thêu chỉ vàng, trong nháy mắt che khuất bầu trời.
Khổng tước vỗ ra vô số cơn lốc, khi đáp xuống mặt đất liền biến thành một nam tử trẻ tuổi cực kỳ tuấn tú, ước chừng chỉ mới đôi mươi, thân hình cao gầy chân dài, mặc một bộ trường bào sặc sỡ, xanh biếc như núi sông, rực rỡ hơn vô số cảnh sắc trên đời.
Người này không ai khác chính là đại công tử Yêu tộc, yêu quân Lâu Kỷ Niên, người sẽ thống trị chiến trường Bát Hoang trong tương lai.
Nguyên hình của y là một con khổng tước mang dòng máu của Phượng tộc, hậu duệ của tộc thần điểu đứng đầu.
Bởi vậy trên gương mặt của y vừa có sự quyến rũ câu hồn đoạt phách vừa có sự cao quý ngạo mạn của vương tộc. Một nốt chu sa quyến rũ đọng lại giữa mày, toát ra vài phần sát ý.
Tần Tuần phát hiện mình không thể diễn tả được sự chấn động mà lần xuất hiện đầu tiên này mang đến. Bởi vì người đứng đó, đại công tử của Yêu tộc đã từng có một câu chuyện ly kỳ được lưu truyền từ lâu trong Tu Chân Giới.
Truyền thuyết về tồn tại thần bí, xa xôi, lưu truyền từ xa xưa.
Hai vạn năm trước, một nữ tu từ Tam giới tiên môn vô tình lạc vào dãy núi Bạch Trạch và nhìn thấy một con khổng tước, từ đó trái tim nàng đã đơn phương yêu thầm, thất hồn lạc phách suốt vạn năm. Hiện giờ nhìn thấy người thật mới biết, giai thoại lưu truyền đó có lẽ là sự thật.
Mà giờ phút này đối phương thần sắc lạnh lùng, đứng ở trên cao, đôi mắt phượng mảnh khảnh nhìn xuống hắn, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng không vui, giống như thần tiên không dám nhìn gần.
Tu vi Đại thừa kỳ toàn thịnh không phải thứ một tàn hồn có thể ngăn cản được.
Ý thức của lão giả chợt động đậy, tàn hồn đã ẩn sâu vào trong ngọc bội, để Tần Tuần một mình gánh chịu cổ uy áp này.
Đương nhiên, Tần Tuần không chống đỡ được, hắn vẻ mặt hoảng sợ, cả người run rẩy, toàn thân nổi da gà.
Hắn mới mười chín tuổi, tức chỉ mới sống được mười chín năm, khi tận mắt nhìn thấy một thần điểu đã sống mấy vạn năm, không biết nên phản ứng như thế nào? Hắn xấu hổ ngã xuống đất, bị uy áp Đại thừa kỳ bức phải trực tiếp quỳ xuống, hai tay không ngừng run rẩy như động kinh, vô số gân cốt co rút, khiến hắn ta hoàn toàn không thể cầm nổi kiếm mà chỉ có thể ngước nhìn lên.
Trên thực tế, Tần Tuần là Bát hoàng tử của Đông Lăng quốc, trong người cũng có chảy dòng máu hoàng gia, là một quý tộc cao quý, thiên chi kiêu tử.
Nhưng dù hắn ta là thành viên hoàng thất loài người thì sao?
Đại công tử Yêu tộc đã sống hàng vạn năm, địa vị từ lâu đã cao cao tại thượng, mái tóc dài cùng áo bào tung bay trong gió, nhìn xuống tất cả chúng sinh thậm chí cả tu sĩ trẻ trước mặt cũng như đang nhìn một con kiến. Y vung tay áo, Tần Tuần phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Đồng thời đầu óc thần hồn run rẩy, đầu lưỡi tê dại, khó có thể nói được một lời. Thực lực cường đại như vậy khiến Tần Tuần chấn động! Lão giả Ngọc Bội quả nhiên nói đúng, Vũ tộc có thực lực cường đại, nếu để mặc hắn điều khiển, hắn nhất định sẽ chiếm chỗ đứng không thấp ở đại lục Thần Châu!
“Vương, ngài tới rồi.” Bạch Hạc che miệng vết thương chạy tới, quỳ một chân cung kính: “Thần trông giữ không cẩn thận, quấy rầy vương nghỉ ngơi.”
Trên mặt hắn tuy đang tỏ vẻ cung kính nhưng trong lòng đang chửi rủa: Tên tu sĩ nhân loại này quá kỳ quái, sao có thể từ Trúc Cơ kỳ thăng lên vô số cảnh giới chứ? Nếu không phải yêu quân đích thân tới, e rằng bọn hắn đều sẽ trở thành tù nhân.
Lâu Kỷ Niên gật đầu, lạnh lùng nói: “Đem tên này quăng ra ngoài cho ta.”
Một đàn chim lập tức lao tới trói người, Quy Nguyên Tông là thủ lĩnh của Tiên môn. Chúng không thể giết các tu sĩ đệ tử trong môn bọn họ được, nhưng đập một trận để trút giận thì vẫn có thể.
Mãi đến khi uy áp Đại thừa kỳ tiêu tan, Tần Tuần mới chật vật bò dậy khỏi bùn đất, trên mặt đầy vết thương do chim mổ, không cần soi gương hắn cũng biết khuôn mặt tuấn tú của mình tạm thời bị biến dạng, cần dùng một viên Dưỡng Nhan đan chữa lành, không chỉ ở mặt mà cơn đau còn lan rộng đến trong miệng.
Hắn chậm chạp mất nửa nhịp mới phát hiện ra đầu lưỡi của mình đã bị cắn rách.
Một mùi rỉ sét.
Nhớ lại lúc nãy, hình như sau khi khổng tước xuất hiện, hắn vì quá mức sợ hãi nên đã cắn trúng lưỡi.
"Vũ tộc vốn kiêu ngạo thô lỗ, không thuần phục được cũng không sao." Tàn hồn lão nhân chậm rãi chui ra khỏi ngọc bội, đưa bậc thang cho hắn.
Dù ông nói không sao, nhưng khi nhắc đến Tần Tuần lại cảm thấy vô cùng tức giận, đồng thời không chỉ tức giận mà còn có tham vọng dâng trào, nếu hắn ta chính là cứu thế chi tử cho Thiên Đạo chỉ định thì Vũ tộc đáng lý nên gần gũi với hắn.
Trong lòng hắn cũng hiểu, thực lực và kỳ ngộ của hắn còn chưa đủ để thuần phục đám chim này. Hắn dự định sau này sẽ quay lại, việc cấp bách bây giờ là tìm một chỗ bế quan chữa thương.
……
Dưới chân núi Bạch Trạch, Diệp Thanh đang trèo lên leo xuống dưới gốc một cây đa lớn, tay xách một chiếc giỏ tre nhỏ.
Bé đang làm gì hả?
Bé đang hái nấm nhỏ sau cơn mưa á!
Người bình thường làm thế nào để kiếm tiền nuôi gia đình khi xuyên đến Tu Chân Giới?
Chín trong mười cuốn tiểu thuyết đều nói phải lên núi hái thảo dược! Tuy nhiên, Diệp Thanh mò mẫm trong bụi cây cả buổi, cho dù có Đường Hi ở bên cạnh chỉ dẫn, bé cũng thực sự không phân biệt được đâu là thảo dược, đâu là cỏ dại, chỉ có thể rưng rưng nước mắt từ bỏ cách kiếm tiền này.
Đành phải hái thêm chút nấm về nấu cháo.
“Đường Hi ca ca, loại nấm này có thể ăn được không?" Đang nói như vậy, Diệp Thanh đã ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay nhỏ bé chuẩn bị chạm vào mũ nấm.
Đường Hi tỏ vẻ thực bất lực.
Ta chính là tu sĩ Kim Đan!
Ta đến đây để dạy nhóc thuật chống lạnh, thuật tẩy trần, cách luyện đan dược vẽ bùa chú, làm thế nào để ngự kiếm phi hành. Chứ không phải tới đây giúp nhóc phân biệt nấm độc đâu! Dỗi!
Từ từ……
“Cái có mũ màu đỏ đó đừng ăn, có độc đấy!”
"Thanh Thanh, hái nấm rất nguy hiểm, đệ đừng hái nữa." Đường Hi nghiêm mặt nói, sự an toàn của Diệp Thanh có quan hệ mật thiết với toàn bộ Tu Chân Giới.
Mặc dù toàn bộ ngọn núi đã bị tên điên Bùi Huyền kia hạ thần thức, nhất cử nhất động của Diệp Thanh đều nằm trong phạm vi thần thức của đối phương, dù gặp nguy hiểm cũng có thần khí bảo vệ. Nhưng Đường Hi vẫn hy vọng Diệp Thanh có thể ngoan ngoãn ở nhà, giống như một đứa trẻ được cưng chiều.
"Không được, đệ còn phải kiếm tiền nuôi gia đình. Huynh thấy đấy, cha đệ không biết kiếm tiền." Không biết sự thật - Diệp Thanh không ngẩng đầu lên mà tiếp tục hái nấm.
Mặc dù nghe thấy việc kiếm tiền nuôi gia đình từ miệng một đứa bé ba tuổi rất buồn cười, nhưng Đường Hi cũng phải thở dài than thở: Haizz, nhóc con thật quá hiểu chuyện.
Diệp Thanh chậm rãi mà hái được cả một giỏ, ngồi xổm trên mặt đất lau mồ hôi, cảm thấy có chút mệt mỏi. Bé không hề biết rằng mình đã lọt vào phạm vi giám sát của đám chim.
Một đám chim kêu ríu rít, trên thực tế đang khe khẽ nói thầm:
“Trời ạ, là đứa nhỏ loài người!”, "Nó mấy tuổi rồi, không phải vừa mới sinh đấy chứ?” so với Vũ tộc có thọ mệnh lâu dài, vài tuổi cũng giống như vừa sinh.
“Thật không thể tin được, nhóc ấy thật nhỏ bé!”
Khuôn mặt đứa trẻ vùi trong bộ lông cáo trắng xù xù, có vẻ tinh xảo cao quý, cơ thể cũng nhỏ bé, ngồi trên gốc cây, giống như một quả bóng bông trắng tinh mềm mại.
Ngay cả đôi tai cũng trắng trắng hồng hồng, nhỏ nhắn đáng yêu.
So với nguyên hình khổng lồ của loài chim, vẩy cánh một cái phóng ra một cơn cuồng phong, đứa bé này tám phần sẽ bị thổi bay lộn nhào vô số lần.
Đứa nhỏ nhân loại hồn nhiên ngây thơ cùng tu sĩ nhân loại, rõ ràng đều là con người nhưng Vũ tộc yêu thích rõ ràng, sẽ không đem bọn họ nhập làm một.
Thủ vệ Bạch Hạc lắc đầu nhìn một lúc lâu, phân vân có nên lên tiếng bảo đứa nhỏ đang hái nấm trong lãnh thổ bọn họ cút khỏi đây hay không.
Khoan đã, bảo cút hình như không ổn lắm.
Như vậy thô lỗ quá.
Còn nhanh rời khỏi đây thì sao?
À, tốc độ đi đường của đứa bé loài người không được nhanh như bọn họ, không có cánh cũng không biết ngự kiếm phi hành. Bạch Hạc đã sống mấy ngàn năm, đột nhiên không biết nên làm gì để đối phó với đứa trẻ non nớt mềm mại như vậy.
Trong vô thức, đứa bé ngày càng tiến lại gần họ.
Diệp Thanh đi tới bờ sông, nước sông trong vắt, bé chuẩn bị uống chút nước.
Lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt sông.
Ngoài một đứa trẻ gương mặt bối rối, mặt nước như một tấm gương còn phản chiếu một người khác.
Diệp Thanh sửng sốt một lát, đôi mắt vốn đã tròn xoe của bé lại càng mở to hơn. Nhìn người đó với ánh mắt khó tin.
Dưới bầu trời trong xanh, trên mặt nước lấp lánh, Lâu Kỷ Niên tao nhã ngồi ngay ngắn bên mép nước, dung mạo chói mắt, đôi mắt màu hổ phách mờ ảo ngay cả những dòng suối và thác nước bạc đẹp nhất ở núi Bạch Trạch cũng không thể che đậy được. Ngược lại, ánh sáng tự nhiên chiếu lên dáng người cao lớn của hắn, bao phủ trên người như một chiếc áo choàng thần bí.
Mái tóc dài đen nhánh như mực, xõa xuống dòng nước chảy, khi có gió thổi, vài sợi tóc lướt qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, phần lớn đều ngâm dưới dòng nước, tùy ý để nước cuốn trôi, giống như loài cây sinh trưởng dưới nước.
Hắn như được sinh ra trong dòng suối khiến người ta không thể rời mắt. Trên thực tế, nếu có thể nhìn thấu nguyên hình thì đây chỉ là một con khổng tước vừa uống nước xong, đang lười biếng nhắm mắt dưỡng thần bên bờ sông, không muốn cử động.
Yêu tộc vốn có mị lực trời sinh, một đứa trẻ ba tuổi nhìn đến ngây người cũng là điều đương nhiên.
Nhìn xem, nấm nhỏ trong tay đều bị rớt hết, lộc ca lộc cộc bị dòng nước cuốn trôi mất.
Ở một nơi không ai để ý, những sợi tóc đen dài trong nước dường như có sức sống, xòe thành từng sợi, vớt những cây nấm đó lại rồi bỏ vào giỏ tre nhỏ của đứa bé.
"Tiểu tử ngươi từ đâu tới? Nếu ngươi dám nhìn ta lần nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra." Mắt phượng hơi híp lại, giống như đang ngủ mà không ngủ, giữa mày có nốt chu sa đỏ như máu.
Chim tước trên cành nhảy nhót: "Vương hung dữ quá!”
“Đúng vậy, sống mấy vạn năm chúng ta cũng nhìn chán rồi, để cho một đứa nhỏ nhìn thêm vài lần thì có sao đâu?”
Đứa bé dường như bị doạ sợ, lưu luyến bước từng bước rời đi.
Về đến nhà, khuôn mặt nhỏ lại rạng rỡ hưng phấn hẳn lên.
Oa! Cuộc gặp gỡ định mệnh!
Con trai chính là bảo bối trong lòng bàn tay của hắn, biểu hiện kỳ lạ này bị Bùi Huyên quan sát một chút tất nhiên nhận ra, ánh mắt vẫn bất động, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Sau đó hắn nhìn thấy đứa trẻ kia có chút ngượng ngùng, nhào vào trong lòng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, e thẹn đáp: "Hì hì hì, hôm nay ở trên núi, con nhìn thấy một ca ca rất đẹp~”