Vào đầu mùa đông, những ngọn núi phủ đầy tuyết dày, dãy núi ở ngoại thành Vân Châu không ngoại lệ cũng phủ đầy tuyết, lọt vào tầm mắt đâu đâu cũng là cảnh tuyết trắng xóa.
Gió lạnh rít qua, hơi lạnh lặng lẽ xuyên vào da thịt xương tủy, xuyên thẳng vào cổ áo người rồi lại xẹt qua mặt, giống như một con dao nhỏ đang cạo chất độc trong xương.
Một đứa trẻ được bao bọc trong bộ lông cáo tuyết không thể chống lại loại công kích này, cơ thể nhỏ bé run rẩy, cọ xát vào cổ phụ thân bé.
Làn da của đứa nhỏ mỏng manh nên không chịu được gió lạnh, gió lạnh quét tới đâu liền để lại một mảnh đỏ ửng.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy đó là một cậu bé chừng ba bốn tuổi với nét mặt thanh tú tinh xảo, có vài phần trắng trẻo đáng yêu, đang ngồi trong vòng tay của một nam nhân mặc trường bào, gương mặt đứa nhỏ phúng phính, trang trí xung quanh bằng một vòng lông hồ ly sạch sẽ, khuôn mặt bé trông vừa trắng nõn vừa mềm mại, giống như một nắm bóng tuyết mềm mại, nhút nhát sợ sệt lại chọc người yêu thích.
“Cha ơi, lạnh quá, muốn ôm ôm~!” giọng nói nghe như mèo con đáng thương mới cai sữa.
Người nam nhân bế đứa trẻ có mái tóc đen mặc trang phục màu xanh, mặt mày sắc bén lạnh lùng như tuyết đọng trên núi cao. Bóng tối dưới chân hắn ẩn chứa màu máu kéo dài, ngọn núi phủ tuyết phía xa phản chiếu ánh sáng xanh như băng, chiếu vào bóng tối trên khuôn mặt hắn, lộ ra vẻ u ám rùng rợn.
Hắn ôm chặt đứa trẻ mà không nói một lời.
Màu máu hỗn loạn khi chạm vào đứa trẻ biến thành màu sắc nhẹ nhàng như ngọc thạch, dưới làn da mỏng manh là những ngón tay mảnh khảnh với các khớp nối rõ ràng, mỗi cử động đều cực kỳ giống nhân loại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt tàn hồn hiện lên vẻ hoảng sợ, trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ không thôi, đồng thời cũng không thể nhìn tiếp nữa.
Giọng nói của hắn vang lên trong đầu Diệp Thanh: “Thanh Thanh, đệ ba tuổi rồi, trời sinh đã mảnh mai sợ lạnh, ta sẽ dạy cho đệ một thuật pháp tránh rét, về sau mùa đông sẽ không cần ỷ lại vào cha đệ nữa. "
Diệp Thanh nghe vậy, thanh âm vừa choáng váng vừa mềm mại: “Nhưng đệ thích ôm ôm cha hơn ~”
Nhóc trời sinh thích mỹ nhân. Từ kiếp trước đã thích ngắm nhìn soái ca mỹ nữ, còn thích cùng soái ca mỹ nữ ôm ấp.
Đúng vậy là kiếp trước, Diệp Thanh kỳ thực là một người xuyên không. Chuyện này bắt đầu từ ba năm trước. Ba năm trước, Diệp Thanh bị tai nạn xe cộ và khi tỉnh dậy đã phát hiện ra mình đã chuyển thế đầu thai. Trong thế giới tiên hiệp mà Kim Đan ở khắp mọi nơi, Trúc Cơ không bằng chó này bé đã trở thành một đứa nhỏ nhân loại bình thường ở Diệp gia thôn thành Vân Châu. Khả năng tu luyện của bé kém cỗi, thể chất cũng thực bình thường, cùng cha bé hai người sống nương tựa lẫn nhau, thiếu chút nữa là bước vào con đường trẻ mồ côi rồi.
Điều bất thường nhất chính là người cha góa vợ của bé có nhan sắc cực phẩm khiến bé chấn động, mà bé khi vừa sinh ra, bên người còn có một mảnh tàn hồn.
Tàn hồn tên là Đường Hi, không phải lão đại năng thượng cổ mạnh mẽ gì mà chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi không may chết trên chiến trường, tu vi chỉ đến Kim Đan kỳ. Hắn đã ở bên cạnh Diệp Thanh ba năm, giống như một người anh trai dạy cho bé rất nhiều kiến thức nhỏ về Tu Chân giới.
Ví dụ như lúc này anh dạy một thuật để tránh rét, nghiêm túc nói: “Thanh Thanh, đệ nên biết, ở Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé vô cùng nguy hiểm, trong mệnh số của đệ phải gặp không ít tai hoạ, trong đó tai hoạ lớn nhất đến từ một người nam nhân.”
Diệp Thanh cẩn thận nghe, nhẹ giọng nói: “Huynh đã nói qua rồi.”
Trong việc dỗ dành trẻ con, giọng điệu của Đường Hi vẫn luôn rất kiên nhẫn: “Vậy đệ nghe lại lần nữa đi, tai hoạ lớn nhất của đệ đến từ ma đầu máu lạnh trong Tu Chân giới Bùi Huyền. Hắn có tu vi cực cao, đã đạt đến trình độ siêu phàm, tên đó chính là một kẻ điên, mấy năm trước đột nhiên xuất hiện dùng thủ đoạn tàn khốc bạo ngược để thống nhất Ma Vực, yêu ma tứ phương nhận hắn làm chủ không một ai dám không thuần phục. Đó đều là một đám yêu vật ăn tươi nuốt sống, chém giết thành tánh, cho nên hắn đi đến nơi nào lòng người nơi đó đều hoảng sợ không ngừng……”
Nói xong, tàn hồn nhẹ nhàng thở dài.
Phải mất ngàn vạn năm mới có một người kinh tài tuyệt diễm như vậy xuất hiện trên thế gian, đáng tiếc Bùi Huyền lại là Thiên Sát Cô Tinh, chỉ cần hắn còn sống một ngày, Tu Chân giới sẽ gặp nguy hiểm một ngày.
Sở dĩ Đường Hi biết rõ ràng như vậy, là bởi vì anh đến từ Thiên Thú năm thứ 19, tương lai một năm sau khi Bùi Huyền thống ngự ba trăm triệu yêu vật ở Ma Vực tấn công Tu Chân giới, chiến tranh liên tục mấy năm, tiên tông ngã xuống ngàn vạn tu sĩ, đại năng Hoá Thần kỳ 223 người, Nguyên Anh 746 người, Kim Đan kỳ 1372 người, dưới Trúc Cơ càng nhiều đếm không xuể, vô số đệ tử thiên tư trác tuyệt đã thiệt mạng, mà Đường Hi chính là một trong số tu sĩ Kim Đan đã bất hạnh ngã xuống.
Chiến tranh còn chưa kết thúc, Đường Hi đã chết.
Sau đó, anh lang thang khắp thế gian bằng một mảnh tàn hồn còn sót lại, chứng kiến đại lục Thần Châu trôi dạt đẫm máu. Thảm hoạ này đã tàn phá mọi sự sống ở Cửu Châu, bệnh dịch hoành hành, yêu ma tàn sát bừa bãi, nhân gian không còn ánh sáng mặt trời.
Sau đó Bùi Huyền lại vung ra một nhát kiếm, một nhát kiếm hủy diệt trời đất tạo ra một vực sâu thâm thẳm trên đại địa, kết giới của Tu Chân giới hoàn toàn tan vỡ. Thảm họa ở Thần Châu bắt đầu từ tay một người, hàng chục triệu sinh linh kéo dài hơi tàn, lệ rơi đầy đất.
Không ai biết tại sao Bùi Huyền lại đột nhiên phát điên. Rõ ràng sau khi thống nhất Ma Vực hai giới vẫn hoà bình không xảy ra chuyện gì, mà sau vụ việc, người còn sống sót tìm hiểu lý do dẫn đến chiến tranh làm ai ai cũng khiếp sợ.
Thì ra —— Con trai duy nhất của Bùi Huyền đã chết!
Hóa ra Bùi Huyền có một người con trai tên là Diệp Thanh khi hắn mai danh ẩn tích ở thành Vân Châu. Con trai hắn có thể chất yếu đuối, là vảy ngược trong cuộc đời Bùi Huyền. Đứa trẻ đó tuy yếu đuối đoản mệnh nhưng lại là tử huyệt của kẻ cường đại như Bùi Huyền.
Diệp Thanh bị một thanh kiếm xuyên bụng mà chết, thiếu niên bé nhỏ có lẽ chết không nhắm mắt, cái chết bất ngờ của cậu đã kích thích Bùi Huyền và trận thảm hoạ hủy diệt thế giới cứ như vậy mà bắt đầu.
Nhớ lại hồi ức lúc trước, Đường Hi trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sau khi anh sống lại, phát hiện trước mắt có một đứa bé.
Đứa bé nhìn chỉ mới vài tháng tuổi, trên đầu lác đác lưa thưa vài cọng tóc máu, khuôn mặt nhỏ nộn nộn như miếng đậu hủ. Không biết đang mơ giấc mộng đẹp gì còn chép miệng hai cái. Mà Bùi Huyền ánh mắt lạnh nhạt ngồi ở mép giường, tùy ý ôm đứa nhỏ để nó ngủ trong lòng, tư thế nghiễm nhiên là bảo hộ.
Sau khi Đường Hi sợ hãi, anh kích động đến phát khóc vì vui sướng, bởi vì anh đã trở lại Thiên Thú năm thứ nhất, lúc này Diệp Thanh vẫn chưa chết, Bùi Huyền cũng chưa nổi điên!
Nhớ lại quá khứ, rõ ràng tầm quan trọng của Diệp Thanh đối với toàn bộ Tu Chân giới không cần nói cũng biết, cho nên đời này Đường Hi dù liều mạng cũng phải bảo vệ đứa trẻ này!
Nhưng đối với Diệp Thanh, câu chuyện trước khi ngủ này thật đáng sợ.
Ma đầu tên Bùi Huyền này khủng khiếp đến mức trở thành câu cửa miệng của mọi nhà ở thành Vân Châu, “Nếu con không nghe lời, Bùi Huyền sẽ tới bắt con.” Chỉ một câu đã khiến lũ trẻ ngừng khóc.
Càng nghĩ càng sợ hãi.
Không để ý Đường Hi can ngăn, bước chân Diệp Thanh vẫn vang lên, ôm chiếc gối nhỏ gõ cửa phòng cha Diệp Huyền, trong giọng nói vang lên âm thanh nhỏ như sữa, pha lẫn một chút sợ hãi khiến người khác yêu thương: “Cha ơi! con sợ lắm! Bùi Huyền sắp tới rồi!”
“Cha ơi! Con muốn ngủ với cha! Hu hu hu!”
Cánh cửa gần như mở ra ngay lập tức.
Người đàn ông trong phòng mặc đồ màu xanh lam, khi cánh cửa cọt kẹt mở ra tấm lụa đen che mắt hắn bay lên rớt xuống mặt đất, nam nhân từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền, máu trong nhãn cầu vốn lan ra như tơ nhện nhanh chóng nhạt dần như thủy triều rút xuống không còn dấu vết.
Nam nhân bị đứa nhỏ thơm ngát lao vào người, đứa bé sợ hãi ôm lấy đùi hắn bằng hai cánh tay nhỏ nhắn, thân thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy: “Cha ơi, đại ma đầu Bùi Huyền thật đáng sợ, con nghe nói hắn mỗi bữa đều ăn ba bạn nhỏ.”
Một mình bé còn không đủ cho đối phương ăn!
Diệp Thanh nhẹ giọng khóc nức nở, không để ý thấy người nam nhân cứng đờ, hàng mi dài rũ xuống che khuất cảm xúc như mưa rền gió dữ trong mắt.
Dường như quá sợ hãi, Diệp Thanh dùng tứ chi leo lên như một con khỉ nhỏ, khi lên tới đỉnh, bé tìm được vị trí trong lòng ngực, mới cảm thấy hài lòng mà ngừng run rẩy.
“Đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con.”
Nam nhân ôm đứa bé vào trong lòng ngực, nhẹ giọng trấn an.
Đường Hi bay lại đây, nhìn thấy một màn phụ tử dịu dàng thắm thiết cảm động thế gian này, phản ứng đầu tiên là không rét mà run, bởi vì ma đầu kia thu phóng tư thái* rất tự nhiên, rõ ràng thời gian này Bùi Huyền đã sớm đoạ ma, nhưng lại có thể không để lộ một chút manh mối nào, có thể thấy tu vi của hắn sâu không lường được.
*Tư thái: Dáng vẻ và thái độ của một người.
Đôi mắt đó đen nhánh giống như hồ sâu, nhìn như không một tia gợn sóng, trên thực tế, trước mặt đứa trẻ Bùi Huyền đã áp chế âm lãnh giết chóc thuộc về ma tu đến chỗ sâu nhất, chỉ thể hiện một mặt trời quang trăng sáng, cao quý mà cô độc của hắn.
Đường Hi thiếu chút nữa quên mất trước khi lời tiên tri thượng cổ xuất hiện, Bùi Huyền cũng là một vị tiên quân rực rỡ vinh quang, “Thần thái như hoa, tuấn mỹ vô cùng” là từ để hình dung hắn trước khi đoạ ma.
……
Mùa đông đã sắp kết thúc, Diệp Thanh còn chưa thành thạo được "Thuật chống lạnh”.
Bé ngồi trong tiểu viện nhà mình, bắt đầu kiểm kê tài sản sau khi xuyên qua, trước khi xuyên qua ngôi nhà bé sống là căn biệt thự đơn lập, ở chỗ cũng đơn lập, nhà bây giờ trong Diệp gia thôn cũng như thế, điểm này miễn cưỡng giống nhau.
Trước khi xuyên qua trong nhà bé có một bể bơi cùng vườn hoa, hiện giờ cũng có một ao nhỏ cùng bụi tre vây quanh vài mẫu ruộng, cũng không kém cạnh là mấy.
Diệp Thanh là một đứa trẻ dễ thỏa mãn thích ứng được trong mọi tình cảnh, trước khi bé xuyên qua đã đọc một quyển tiểu thuyết điền văn, vai chính nuôi gà nuôi heo trồng trọt, tay đánh họ hàng cực phẩm, chân đá gian thương địa chủ, dẫn dắt toàn thôn làm giàu, cốt truyện dài dòng, mượt mà đầy thăng trầm làm bé hét lớn phấn khích.
Đến nỗi sau khi xuyên qua, bé đã tin chắc rằng mình muốn làm ruộng, nhưng một năm sau, bé phát hiện ra rằng đây là thế giới tiên hiệp... Nhưng mà cũng chẳng có gì khác biệt, tư chất của bé thực sự quá kém, tu tiên cũng không tới lượt bé.
Người bình thường thì làm gì trong thế giới tiên hiệp nhỉ? Hình như cũng là trồng trọt.
Mặc dù bé còn không phân biệt được lúa mì với lúa nước, nhưng nghề nông là huyết mạch trong linh hồn người Hoa Hạ. Sớm muộn gì bé cũng sẽ đạt đến đỉnh cao của cuộc sống ở thế giới tiên hiệp bằng cách làm đậu hũ, đan giỏ tre, nuôi dâu tằm, đào ao cá, v.v… , nắm giữ nghệ thuật trồng trọt bậc nhất, người bình thường dù có xuyên đến Tu Chân Giới cũng không cần phải cảm thấy tự ti.
“Thanh Thanh, đệ đamg làm gì vậy?” Đường Hi nhẹ nhàng bay tới bên cạnh bé.
Hắn đã mất cả mùa đông để dạy một thuật chống lạnh sơ cấp mà vẫn chưa thành công, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng thất bại. Tiên phàm khác nhau, người phàm có tuổi thọ hữu hạn, trừ khi Thiên Đạo thiên vị Diệp Thanh, nếu không đời này Diệp Thanh rất khó sống đến trăm tuổi.
“Chào ca.” Diệp Thanh giơ chiếc cuốc lên, chiếc cuốc được làm bằng sắt, hơi nặng nề, trước ánh mắt hoảng sợ của Đường Hi, đôi tay nhỏ run rẩy buông chiếc cuốc xuống.
Chuyện này xảy ra trong vòng một hai giây, khiến Đường Hi sợ tới mức tàn hồn thiếu chút nữa hồn phi phách tán, anh hét toáng lên: “Thanh Thanh! Cuốc rất nguy hiểm, đệ đừng đụng vào, trồng trọt gì đó đối với đứa nhỏ như đệ là quá nguy hiểm!”
“Đệ không làm ruộng nữa.” Diệp Thanh cũng phát hiện, tay chân của bé bây giờ yếu ớt, không thể vung cuốc được, bé quyết đoán thay kế hoạch: ” Đệ muốn nuôi gà.”
Đúng vậy, nếu chưa biết làm ruộng thì tại sao không nuôi gà trước.
Gà có thể đẻ trứng. Bé và cha có thể ăn hai quả trứng mỗi ngày. Số còn lại có thể cầm đi bày sạp bán hoặc cung cấp cho các tửu lâu, sau này họ sẽ trở nên giàu có.
Diệp Thanh càng nghĩ càng thấy đáng tin cậy, liền kích động chạy đi tìm người: “Cha, chúng ta nuôi gà được không?”
Bùi Huyền từ chối, hắn thực lực cường đại sinh ra đã bất phàm, làm sao có thể chấp nhận để con trai mình dùng tạm vật phàm trần chứ? Hắn đem ánh mắt nhắm ngay đến Bạch Trạch sơn, nơi đó linh khí nồng đậm, tiên sương mù lượn lờ, là địa bàn của Vũ tộc.
Bên kia Thành Vân Châu.
Trong vô số cỗ xe ngựa bên ngoài quán trọ, có một con hạc trắng đang đậu, khiến vô số người hâm mộ. Một thiếu niên bước xuống từ trên lưng bạch hạc, khoảng mười tám, mười chín tuổi, đầu đội ngọc quan, mắt dài môi mỏng, quanh thân toát ra khí chất cao quý tự nhiên.
Con hạc trắng này là một lá bùa dùng một lần, là một trong những vật cưỡi bay thường thấy nhất trong Tu Chân Giới, nhưng tiên phàm khác biệt, dân chúng ở Thành Vân Châu vẫn kinh ngạc nhìn nó. Tần Tuần rất hưởng thụ loại ánh mắt này, hắn tùy ý dùng đuôi mắt liếc nhìn đám người ồn ào rồi đơn giản thu hồi lại, không hề ngại bộ dáng bản thân có quá kiêu ngạo hay không.
Hắn treo bên hông một dây ngọc bội.
Một ông lão bay ra từ ngọc bội. Ông mặc trường bào màu xám, đầu đầy tóc bạc, thân hình hư ảo như một làn sương mù vô hình. Nếu ở đây có tu sĩ nào nhìn thấy người này, nhất định sẽ sinh lòng hoảng sợ, ông lão thế mà lại là một tàn hồn tu vi Đại Thừa kỳ!
Tu vi Đại Thừa kỳ là gì?
Là cảnh giới chỉ đứng dưới đại ma đầu đệ nhất Thần Châu Bùi Huyền.
Phải biết rằng tu tiên vốn là con đường nghịch thiên, tu vi cảnh giới càng cao thì lôi kiếp cùng thiên phạt càng nhiều. Số tu sĩ thân tử đạo tiêu nhiều như kiến. Mà Đại Thừa kỳ vẫn như cũ là sự tồn tại chỉ có thể gặp chứ không thể tìm. Nhưng hiện tại lại xuất hiện trên miếng ngọc bội bên mình một thiếu niên.
Thiếu niên tên là Tần Tuần, tới Thành Vân Châu xem bói.
Thành Vân Châu rất thịnh vượng, là thành lớn tu tiên đứng số một số hai, Ngoạ hổ tàng long. Không chỉ có đủ loại cửa hàng từ đan dược, phù chú đến pháp khí, còn có một số tán tu khắp nơi đến nơi này.
Tần Tuần không tin lời ông lão Ngọc Bội nói, người mà hắn đang tìm là một quẻ sư, nghe nói đã khai mở thiên nhãn, có thể biết được vận tốt, may rủi, quá khứ tương lai.
Quẻ sư của hắn một túi linh thạch thượng phẩm, bắt đầu tính toán, dần dần vẻ mặt chuyển từ không quan tâm, cuối cùng chuyển sang phấn khích cùng thán phục.
“Thế nào?” Ánh mắt thiếu niên đầy nghiêm túc.
“Một người một kiếm càn quét Bát Hoang, cùng đồng hành với tri kỷ ở trần gian, có thể ngăn chặn cuộc chiến tiên ma, đồng thời cứu rỗi vạn vật. Tiên môn khắp châu, Ma Vực hoang dã, đều tùy ý rong ruổi!” Đây là một dị tượng hiếm thấy trên đời, trong mắt quẻ sư bùng nổ ra vô vàn tia sáng kỳ dị, nhịn không được liên tục tán thưởng.
Lời còn chưa dứt, giây tiếp theo đã bị “ Xuyên Xương Chùy” chém vào cổ.
Quẻ sư chỉ là Luyện Khí kỳ, hoàn toàn không địch lại thiếu niên Trúc Cơ kỳ này.
"Thật xin lỗi, nhưng thiên cơ không thể bị lộ ra ngoài." Đối mặt với khối thi thể trên mặt đất, thiếu niên không chút áy náy lên tiếng xin lỗi.
Có vẻ như những gì ông lão Ngọc Bội nói chính là sự thật. Trong tương lai Thiên Thú năm thứ mười chín, hắn thực sự đã tự mình đánh bại đại ma đầu Bùi Huyền, chính là cứu thế chi tử do Thiên Đạo chỉ định.
Nếu đó là sự thật, tên quẻ sư này cũng không thể giữ lại. Hắn mới bước vào tiên môn không bao lâu, nên không thể bại lộ tên tuổi và chỗ bất phàm của mình quá nhiều.
"Ngươi làm rất tốt, hiện tại ngươi mới chỉ đến Trúc Cơ kỳ, ma đầu kia chỉ một ngón tay là có thể đè chết ngươi, mọi hành động đều phải thật cẩn thận." Ông lão ngọc bội rất thưởng thức sự tàn nhẫn của hắn, không khỏi khen ngợi một câu.
“Kế tiếp đi nơi nào?”
"Đến núi Bạch Trạch.”
"Núi Bạch Trạch là lãnh địa của Vũ tộc. Mấy con chim đó cực kỳ chán ghét con người. Đến đó làm gì?" Thiếu niên cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Ông lão ngọc bội không nhanh không chậm nói: "Thủ lĩnh trước đây của Vũ tộc là phượng hoàng thần điểu thượng cổ. Do sinh sản khó khăn nên tung tích hiện tại không rõ. Người kế vị là một con khổng tước kế thừa huyết thống của ông ta. Đại công tử Yêu tộc, hắn không chỉ có dung mạo tuấn mỹ, thực lực cường đại, còn mang trong mình dòng máu Phượng Hoàng tộc, địa vị cực kỳ cao quý..."
Càng nói, thiếu niên càng tỏ ra ngạc nhiên.
"Nếu như ngươi thuần phục được hắn, Vũ tộc từ nay đều sẽ bị ngươi điều khiển." Lời này vừa nói ra, Tần Tuần liền hoàn toàn động tâm. Ông lão ngọc bội vuốt vuốt bộ râu của mình, điều ông không nói chính là con thần điểu đó dã tính khó thuần, sao có thể bị kẻ yếu hơn mình thuần phục, nhưng ông muốn thử một lần.