Thích Ngô Yến.
Một nhân vật bức chính đạo cùng ma đạo liên thủ, khiến vô số tu sĩ nghe đến là sợ mất mật, thiếu chút nữa huỷ hoại căn cơ ngàn năm của tu tiên giới.
Mấy chữ kia quanh quẩn trong đầu nàng, giống như âm thanh ma quỷ, chấn động khiến đầu nàng đau chỉ muốn ngất đi.
Cố Nam Vãn hiếm khi bị bức nóng nảy, muốn trả thù lại, lại không nghĩ rằng, vừa mới bắt đầu liền trực tiếp trúng một vố đau, chọc tới một tồn tại không thể trêu chọc…… Nếu cho nàng một cơ hội khác, nàng chắc chắn quản tốt cái tay không nghe lời của mình, trên mặt đất tất cung tất kính mà vì hắn viết ngàn lời ca ngợi!!!
Cố Nam Vãn hít một hơi thật sâu. Trong thoại bản kia Thích Ngô Yến tuy tuấn mỹ vô song, nhưng bên trong lại là thô bạo độc ác, hắn âm tình bất định, giết người như ma, khi phát điên khó có người ngăn cản được.
Hắn thật sự là một kẻ điên.
Phần cuối thoại bản hắn mới lộ diện. Khi đó, Lục Tiễu Tiễu đã thành đoàn sủng phượng hoàng nhất tộc, vô số nam tu quỳ gối dưới váy của nàng ta, vì nàng ta si cuồng, nàng ta cùng Văn Ngọc tiên quân hai người rõ ràng là một đôi thần tiên quyến lữ được người người hâm mộ, lúc này, Ma tộc nhiều lần khiêu khích chính đạo, trải qua nhiều lần xung đột, rốt cuộc vào một đêm tuyết rơi hoàn toàn giao chiến.
Máu đỏ tươi cùng nền tuyết trắng dung hoà vào nhau, khắp nơi đều hỗn độn, thành nhỏ phồn hoa bỗng chốc hoá thành địa ngục trần gian, đệ tử hai bên giết đến đỏ mắt, mùi tử khí âm trầm trong đêm đen.
Trên không trung bỗng xuất hiện một người, lấy thế sấm rền gió vang phá vỡ cục diện bế tắc này.
Trước đó, Tu Tiên giới cơ hồ không có người biết đến danh uý của hắn, chỉ biết trong vực Vong Trần kia có vị phật tu lòng mang từ bi tu vi sâu không lường được toạ trấn.
Nghe đồn hắn cả đời cứu người vô số, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, một bộ hắc y, một cây trượng hàng ma, thần sắc lạnh nhạt, khí chất tựa tiên nhân, giống như đám mây thần minh, khiến kẻ khác không dám liếc nhìn.
Nhưng mà, chính là vị phật tu không xuất thế này, lại ở khoảnh khắc hai bên chính đạo giao chiến, trực tiếp lấy lực lượng chém xuống hai vị mạnh nhất của chính đạo hai bên, Sâm Vô tiên quân cùng Ma Tôn Đa Là.
Máu tươi cùng linh quang chói mắt từ không trung rơi xuống, hai vị cường giả lúc này ở trước mắt mọi người vô cùng thảm hại, từ trời cao rơi xuống, bọn họ kinh mạch đứt từng khúc, hơi thở mỏng manh, cơ hồ nháy mắt liền không có hơi thở, chỉ là trên mặt còn lưu lại sự sợ hãi chưa kịp tan đi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thiên địa đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch, huyết sắc nồng đậm dần dần xâm chiếm đồng tử bọn họ, trong ánh mắt họ chỉ dư lại nam tu cao lớn đứng trước gió, cuồng phong cuốn theo y bào rộng lớn của hắn bay phấp phới.
Không biết là do nền trời tuyết trắng hay sự sợ hãi đã khiến khuôn mặt họ không một chút huyết sắc.
Hắn thân khoác hắc bào, trên mặt tuấn mỹ không có một tia biểu tình, màu tóc bạc dài theo phong tuyết phiêu tán, con ngươi màu hổ phác lạnh lạnh mà nhìn mọi người, giữa trán một kim khắc ở dưới ánh trăng lập loè ánh sáng nhạt, tựa Phật tựa ma, là một loại kinh diễm khiến người ta tuyệt vọng.
Vốn là nhân vật tựa tiên nhân, giờ phút này hắc bào nhiễm huyết, giống như tu la trong địa ngục bò ra tới, chỉ vô tình chạm tầm mắt hắn, bọn họ liền như bị sợ hãi cùng tuyệt vọng kéo vào lồng giam không thấy ánh mặt trời, gần như hít thở không thông.
Bọn họ cho rằng hôm nay chính mình lành ít dữ nhiều, cái chết khó thoát khỏi.
Nhưng mà, Thích Ngô Yến lại giống như lúc xuất hiện, lần nữa vô thanh vô tức mà lẻn vào trong bóng tối, hắn dường như bốc hơi ở nhân gian, trong đêm tuyết gió lạnh vô sương biến mất.
Trong lúc nhất thời, Tu Tiên giới mỗi người đều cảm thấy bất an.
Trong thoại bản kia, chính đạo cùng ma đạo quan hệ cực kỳ ác liệt, hai bên xung đột không ngừng, trăm ngàn năm qua cơ hồ là ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, gặp mặt tất thấy huyết sắc, nghe được tên đối phương liền muốn chửi ầm lên nông nỗi.
Tuy quan hệ gay gắt ác liệt, nhưng khi gặp được Thích Ngô Yến, trong thời gian ngắn ngủi mà hòa hảo một chút, hai bên cuối cùng là bắt tay giảng hòa quyết định cùng nhất trí bỏ qua hiềm khích, tạm thời hợp lực bao vây tiêu trừ Thích Ngô Yến!
Này nhóm người dưới tay Thích Ngô Yến nhiều lần thất bại mất đi nhiều cao thủ nhân tài, mắt thấy tình thế càng thêm nguy cấp, Văn Ngọc tiên quân liên hợp các tộc thần thú cùng tiến đến bắt giữ Thích Ngô Yến, bọn họ vẫn chưa bắt được Thích Ngô Yến, ngược lại là tổn thương thảm hại, ngay cả Văn Ngọc tiên quân cùng Ma tộc thiếu chủ thân cũng bị trọng thương.
Trong khoảnh khắc gần như mọi người đều tuyệt vọng, thì Thích Ngô Yến khi độ kiếp bị tâm ma quấn thân, cuồng tính quá độ, vô tình bỏ mạng dưới thiên lôi vô tận.
Cho đến khi đó, bọn họ mới phát hiện Thích Ngô Yến nguyên hình lại là thánh thú Bạch Hổ.
Mọi người nhịn không được tâm sinh nghi hoặc, bên trong sách cổ từng có ghi lại, Bạch Hổ chính là một trong tứ thánh chiến phạt tứ phương, dẹp tai hoạ trong thiên hạ, vì sao hiện tại ngược lại là khắp nơi làm ác, làm thiên hạ đại loạn.
Không ai có thể cởi bỏ nghi hoặc của bọn họ, cũng may hắn đã chết dưới lôi kiếp vô tận kia.
Tảng đá đè nặng bọn họ tan biến, trong lúc nhất thời, toàn bộ Tu Tiên giới đều sôi trào, bọn họ vội vàng truyền nhau, Thích Ngô Yến rốt cuộc đã chết!
Lại không ngờ được, Bạch Hổ chỉ là thân thể hắn đoạt xá, Thích Ngô Yến sớm chẳng biết đã đi đâu, thẳng đến đại kết cục, hắn mới lần nữa lộ diện……
Sau đó, liền không có sau đó, những ký ức đó liền dừng lại ở đó.
Cố Nam Vãn nhéo nhéo đầu ngón tay, theo những ký ức hỗn độn nảy lên trong lòng nàng, nghĩ đến thủ đoạn của hắn nàng chỉ cảm thấy vòng eo vốn nhức mỏi kia giống như lại càng đau, nghĩ đến lúc ấy nàng không chút do dự xé nát hắc y bào của hắn, ở trên người hắn lưu lại vết cào cùng dấu cắn, Cố Nam Vãn giữa mày nhảy dựng.
Lại nghĩ đến nàng cuối cùng lòng tràn đầy oán khí, lưu lại dòng chữ đầy oán hận kia, Cố Nam Vãn có chút tuyệt vọng, nàng cảm thấy chính mình khả năng sẽ giống y bào kia, bị tên điên kia xé nát!
Cố Nam Vãn chà xát đầu ngón tay, chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, mà xui xẻo ngoài tên điên kia, bây giờ còn có Văn Ngọc tiên quân cùng đoàn người ở phía sau nàng như hổ rình mồi, chờ giọt máu của nàng tới cứu người……
Trước có sói sau có hổ, chỗ tối còn có người hạ độc nàng, nàng hiện tại mặc kệ làm cái gì, giống như đều khó thoát cái chết.
Cố Nam Vãn hít hà một hơi, gió đêm phất quá gò má nàng khiến trong lòng nàng thanh minh, ánh mắt xuyên thấu qua rừng cây rậm rạp dừng ở trong đám người, chỉ thấy mấy đệ tử phân tán mà ngồi, trong đó một đám bạch y tu sĩ vây quanh một nữ tu thân hình thướt tha ở giữa, giờ phút này nàng ta hơi hơi ngửa mặt, trên mặt hơi tái nhợt mang theo tươi cười, một đôi mắt cong thành trăng non, bên má cũng lộ ra cái tiểu má lúm đồng tiền.
Nàng ta bộ dạng coi như mỹ lệ, ở tu tiên giới mỹ nhân không thiếu thì không có gì đặc sắc, nhưng mà nàng ta lại có một gương mặt tươi cười phá lệ thanh thuần động lòng người, mỗi khi nàng cười rộ lên, làm cho người ta trước mắt sáng ngời, không khỏi mềm lòng.
Cùng Lục mẫu có ba phần tương tự, lại so với Lục mẫu càng tinh xảo một chút.