Cố Nam Vãn vốn tưởng rằng như vậy liền kết thúc, lại không ngờ còn có chuyện khiến nàng ghê tởm hơn! Đó là trong một lần say rượu, nàng ta ngoài ý muốn biết được Văn Ngọc tiên quân lúc trước nhận Cố Nam Vãn làm đồ dệ chỉ vì giải độc cho chính mình, nàng ta cảm động, rồi sau đó liền thừa dịp cơn say đến trước mộ nàng!
Cảm tạ nàng vì giọt máu đầu huyết, thuận tiện tỏ vẻ đã tha thứ những sự việc chuyên tìm đường chết của nàng.
Hy vọng Cố Nam Vãn kiếp sau làm người tốt, bọn họ lại làm tỷ muội.
Rồi sau đó hai người liền thản nhiên mà ở trước mộ nàng, không coi ai ra gì mà thân thiết.
Hoa tiền nguyệt hạ, tình chàng ý thiếp.
*Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.)
Cố Nam Vãn nhìn cảnh này bị chọc tức, nếu có thể xác chết vùng dậy bò từ mộ lên, nàng muốn xé nát mặt đôi cẩu nam nữ này!
Nàng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, với tính cách của nàng sao có thể giống với nữ nhân trong thoại bản kia!
Cố Nam Vãn thở dài, trong đầu một mảnh hỗn loạn, ký ức nguyên bản của nàng, cùng những ký ức vừa rồi đó hỗn loạn chồng chéo lên nhau, làm cho nàng đầu đau muốn nứt ra.
Cố Nam Vãn ở khi còn bé liền xuyên qua giới tu tiên, được tổ phụ nuôi lớn, Lục lão gia tử đối xử với nàng rất tốt, dạy nàng võ công vì nàng mua y phục đẹp, sau cái chết khác thường của tổ phụ, nàng liền cùng đại sư huynh Thừa Tứ sống nương tựa lẫn nhau, cho đến khi được Lục gia đón về.
Về sau Thừa Tứ lại đột nhiên như bị ma nhập, một hai phải gia nhập Tầm Hoan Tông. Dưới sự yêu cầu Lục gia, lòng nàng tràn đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo cùng bái nhập tông môn nghe tên chẳng đứng đắn chút gì.
Nàng mới vừa nhập môn, liền bị Văn Ngọc tiên quân thu làm đồ đệ.
Lúc ấy nàng còn tưởng rằng là phát hiện nàng thiên tư bất phàm, kết quả không nghĩ tên cẩu nam nhân này nhìn trúng thể chất của nàng, muốn đem nàng bồi dưỡng thành dược nhân.
Dược nhân sinh ra vì Lục Tiễu Tiễu.
Lúc trước khi nàng trúng độc, còn từng cảm động tiên quân vì nàng khắp nơi bôn ba tìm dược, lại không nghĩ rằng, độc này căn bản chính là hắn hạ.
Dược kia khiến Lục Tiễu Tiễu thân thể suy yếu, ốm đau không ngừng, đi vài bước liền ho ra máu, nhưng lại giúp nàng tốt hơn, chỉ là độc đã phá huỷ cơ mặt của nàng.
Nói không khổ sở là giả.
Thậm chí thẳng đến đêm qua, nàng đều cực kỳ tôn kính Văn Ngọc tiên quân, coi hắn là ân nhân.
Nhưng hắn lại muốn mệnh nàng.
Người nàng coi là huynh trưởng - đại sư huynh sống nương tựa lẫn nhau lại đối nàng chẳng quan tâm, trơ mắt mà nhìn nàng chết, thậm chí còn có chút vui sướng, Lục Tiễu Tiễu rốt cuộc được cứu rồi.
Các đệ tử đồng môn xa lánh nàng, trào phúng nàng, cha mẹ nàng đối với việc nàng chết làm như không thấy.
Cố Nam Vãn lông mi rũ xuống, trong lòng đau đớn vô cùng, lần này các đại tông môn giao đấu, nàng không nghĩ tới mất mặt, Văn Ngọc tiên quân lại là một câu liền bắt được tử huyệt của nàng, tu tiên vốn chính là nghịch thiên mà đi, không tiến thì lui, lấy tình huống hiện tại của nàng, chi bằng ngao du khắp nơi, tìm kiếm kỳ ngộ chắc chắn có thể đột phá!
Cố Nam Vãn chỉ do dự một lát, liền cắn chặt răng, dứt khoát đi theo đệ tử Tầm Hoan Tông cùng tiến đến.
Lại không nghĩ rằng mới vừa vào bí cảnh liền bị người trong tông môn ám toán, thân trúng Vong Hoan tán, nàng liều mạng mới chạy thoát, lại ở trong sơn động tối tăm, gặp một nam nhân cũng trúng Vong Hoan tán, mắt thấy hai người đều sắp bị bức bạo thể mà chết, Cố Nam Vãn chỉ chần chờ một lát, trong ánh mắt trầm tĩnh của nam nhân kia, lập tức xé nát áo cà sa trên người hắn.
Tiếng xé rách y phục xua tan đi cảm giác lạnh lẽo trên mặt nam nhân.
Đợi ý thức nàng thanh tỉnh, liền thấy đầy đất đều là y phục tán loạn, những mảnh y phục của nàng cùng với áo cà sa hỗn loạn, bàn tay to của nam nhân bóp lấy vòng eo nàng, mồ hôi lạnh nhỏ xuống cần cổ tuyết rắng của nàng, làm bùng lên trận nhiệt ý mập mờ, mặt đỏ tim đập.
Khắp nơi đều là một mảnh hỗn loạn, ái muội không chịu được.
Nam nhân kia hoành hành ngang ngược, chỉ biết một mạch xông vào, cho dù trúng Vong Hoan tán, Cố Nam Vãn cũng đau đến nước mắt không ngừng rơi, hận không thể ngất xỉu ngay lập tức, nàng đau đến mức liền hướng tới bả vai nam nhân cắn thật mạnh, nàng thậm chí còn nếm được vị máu tươi nhàn nhạt.
Nghe được âm thanh nức nở của nàng, nam nhân kia chỉ dừng lại một chút, sau đó ngược lại là càng thêm phóng túng, lực độ càng thêm hung ác.
Linh lực hộ thể của hắn làm nàng đau đến mức không chịu được.
Ký ức phía sau dần dần mơ hồ, Cố Nam Vãn bị nam nhân lăn lộn suýt nữa tan rã, đợi nàng tỉnh lại, nàng thấy nam nhân kia nhắm mắt đả tọa, nàng chịu đựng đau đớn trên người, nhặt y phục trên mặt đất liền chạy về chỗ đệ tử Tầm Hoan tông.
Những ký ức mơ hồ giống như thuỷ triều tràn vào đầu nàng, Cố Nam Vãn nhấp nhấp môi đỏ, nàng đi ra ao hồ, dùng linh lực mỏng manh đến đáng thương hong khô y phục, chỉ thấy lốm đốm ánh lửa nơi xa trong rừng cây truyền đến, ở trong bóng đêm chậm rãi nhảy nhót, mơ hồ truyền đến vài âm thanh nói chuyện trầm thấp, những người đó đem Lục Tiễu Tiễu vây quanh ở trung gian, mặt đầy ý cười.
Cố Nam Vãn dùng linh lực hong khô y phục, khi đi ngang qua mảnh rừng rậm rạp, bước chân đột nhiên cứng đờ.
Nàng đột nhiên nhớ tới, nam nhân kia hình như là ai!
Ở trong ánh sáng lờ mờ, nàng mơ hồ thấy được khuôn mặt nam nhân cực kỳ kinh diễm, hắn ngũ quan so người bình thường càng thâm thúy, một đôi con ngươi màu hổ phách, mày kiếm xếch lên, tóc trắng loạn xạ rơi trên đầu ngón tay nàng, vốn là tướng mạo cực kỳ lạnh nhạt, giữa trán lại có kim ấn, hai sườn gò má có yêu văn màu bạc.
Trong con ngươi màu hổ phách kia nồng đậm dục niệm. Càng làm cho Cố Nam Vãn da đầu tê dại đó là khi nàng bị nam nhân cường thế ấn trên tường nàng thấy một đoạn đuôi nhung gắn lên mắt cá chân nàng.
Khi nam nhân kia kích động nàng nhận thấy dưới lớp tóc trắng kia là đôi tai nhung vểnh lên cùng với đuôi nhung một màu trắng tuyết.
Ở trong thoại bản kia, đồng thời có những điều kiện này Cố Nam Vãn chỉ biết một vị, đó là đoạt xá Bạch Hổ đại phản diện điên cuồng.
Thánh tăng Thích Ngô Yến.
Mặt ngoài là người đứng đầu chính đạo, sau lưng lại trực tiếp phản bội, lấy chi lực của bản thân làm chính đạo cùng ma đạo một trận long trời.
Thân hình Cố Nam Vãn cứng đờ, nàng bỗng nhiên nhớ tới trước khi nàng chuồn êm, bởi vì bị hắn lăn lộn chết khiếp, trong lòng oán khí quá nặng, nàng thật sự không nhịn được tính tình, lén lút lấy trường kiếm khắc to mấy chữ.
“Kỹ thuật của ngươi quá tệ.”
Cố Nam Vãn hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.