Góc bếp tối tăm, một bóng dáng co ro nằm đó như chú chuột to xác u rũ trốn trong môi trường thiếu nắng, ẩm thấp và đáng thương.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá" Bảo Vy thì thầm nói.
Chất giọng con nít vốn thiên sáng, giờ đây lại bao phủ một tầng bi thương khiến người nghe không khỏi nao lòng.
Bảo Vy bật mở một chiếc máy ghi âm cũ kĩ, lắng nghe từng chút một những lời nói quen thuộc của mẹ.
"Hôm nay mẹ đi khám thai, họ nói bé ngoan của mẹ khỏe lắm, còn ba tháng nữa thôi là mẹ được gặp con rồi"
"Bé Vy, tên của con sẽ là Bảo Vy nhé, là bảo vật quý báu xinh đẹp của ba mẹ"
"Hôm nay con ra đời rồi, mẹ hạnh phúc lắm, con không biết đâu, ba của con cứ như người ngốc ấy, cười khờ suốt cả buổi, ba mẹ yêu con lắm"
"Bé con của mẹ lớn nhanh quá, con biết gọi ba mẹ rồi, không biết sau này con có nghịch ngợm không đây. Ba chuẩn bị cho con rất nhiều bộ váy xinh đẹp, mẹ mua rất nhiều quyển truyện cổ tích, hy vọng nó sẽ đồng hành cùng con trên con đường dài phía trước"
"Bé con biết bò rồi, đáng yêu quá đi mất. Làm sao đây, mẹ mong ước con lớn lên mạnh khỏe nhưng cũng hi vọng con đừng lớn nhanh quá, mẹ chưa chăm sóc con đủ mà"
........
"Bé con, xin lỗi, mẹ bị bệnh rồi, có lẽ sẽ phải rời xa con một khoảng thời gian để chữa trị. Nhưng mà con yên tâm, mẹ sẽ nhanh khỏi để về với bảo bối của mẹ nha"
"Cưng ơi, con chờ thêm một xíu nhé, mẹ yêu con lắm"
"Mẹ yêu con nhiều lắm"
"Mẹ yêu con"
"Mẹ yêu con, bé yêu"
"Bé Vy ơi, mẹ yêu con lắm"
"Bé yêu, hôm nay mẹ hát ru con ngủ nhé,
Ầu ơ ví dầu,
Cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Chứ khó đi mẹ dắt con đi
Con thi trường học
Ầu ơ,... con thi trường học
Mẹ thi trường đời.
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ
Chín chiều ruột đau"
"Con yêu, hãy nhớ những điều sau đây nhé, con là bé cưng do mẹ cầu khẩn chín tháng mười ngày mới có được, mẹ thật sự rất yêu con, con hãy sống hạnh phúc mỗi ngày con nhé, cho dù chuyện gì cũng hãy sống thật vui vẻ, mẹ sẽ luôn bên con cho dù con không thấy, những người bạn cổ tích lúc nào cũng đồng hành trong từng giất ngủ của con, đừng hoảng sợ, bé yêu. Khi con lớn hơn một chút, hãy tự do như một chú chim, đừng để xã hội chèn ép con, ánh mắt của người đời chỉ là một phần tham khảo, không phải là mục đích sống của con. Đừng cho ai chạm vào bản thân con yêu, phần ngực, đùi, và dưới bụng là chỗ quan trọng, hãy nâng niu và đừng cho ai động vào bé cưng ạ. Có đôi khi con sẽ rung động trước một ai đó, đừng sợ, hãy lắng nghe con tim, nhưng cũng đừng làm những điều vượt quá lứa tuổi của con. Sau này có lẽ con sẽ vấp ngã, đừng ngập ngừng hãy cứ tiến về phía trước.."
"Con yêu, mẹ tự hào nếu con thành công, nhưng trên hết, mẹ mong con bình an, hạnh phúc"
"Mẹ yêu con, con là tất cả của mẹ"
"Nếu không thấy mẹ thì đừng sợ, mẹ vẫn bên con chỉ là ở một hình thức khác"
Cuộn băng dài ba tiếng, nhưng em lại thấy quá ngắn ngủi, trong bóng tối em nắm chặt lấy chiếc máy ghi âm đôi phần rỉ sét, lẩm nhẩm theo từng câu nói của mẹ. Nghe xong, em nâng niu cất nó vào túi và lật mở quyển truyện kế bên.
Em nghiêm túc ngắm nhìn từng trang sách nhàu nát, đôi mắt có chút to tròn hấp háy hàng mi cong. Đến đoạn bác thỏ lớn cầm tay nhân vật chính hỏi khẽ "Sao con không ở lại với chúng ta? Con không thích gia đình của ta sao" . Em nhấp môi trả lời "Con thích lắm, nhưng bác ơi, con cũng muốn được gặp mẹ mà"
Lại đến đoạn chú chim sơn ca hỏi cậu bạn trong tranh " Bé ơi, sao em không đi theo bọn chị đây này, bọn chị có thể bay mãi tới khung trời cao rộng "
Em do dự đáp lại " Thật hay quá chị ơi, nhưng em chẳng cần khung trời gì cả, em chỉ cần mẹ mà thôi "
Tất nhiên một đứa bé sáu tuổi không được đi học thì làm sao mà biết chữ, em chỉ là nhìn nhiều rồi, tự suy diễn cho bản thân một câu chuyện mà thôi. Em lật mãi, lật mãi đến trang cuối cùng, nằm xuống ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà "Mẹ ơi con đói quá, nhưng mà trong nhà không còn gì để ăn hết. Hôm nay con không ngoan, trông em không kĩ để em trai té, dì và ba phạt con không cho con ăn cơm" cô bé mím môi buồn bã kể với mẹ.
"Mẹ ơi, mọi người bảo con là đứa ngốc, nhưng rõ ràng con không có ngốc mà. Con thấy người ngốc rồi, cũng đâu giống lắm" em thầm so sánh rồi chắc nịch nói "Không giống một xíu nào"
Cứ thế co ro trong góc bếp, nằm nghiêng ôm truyện vào lòng lẩm bẩm kể cho mẹ nghe về ngày hôm nay, về những uất ức em phải chịu. Chỉ là hôm nay gió quá mát, em mơ màng thiếp đi nhanh hơn mọi hôm.
Màn cửa chấn động, khung sắt của chiếc cửa sổ cũng ong ong liên hồi, cả toà nhà lắc lư như khoan tàu nhỏ của chiến binh bút chì, em muốn nâng người dậy xem thử nhưng mệt quá, tay chân bủn rủn không còn sức. Thôi, em thầm nghĩ, lỡ có gì thì chấp nhận bị đánh vậy, ngày mai ba và dì dẫn em trai đi chơi, chắc sẽ không có thời gian đánh mình nhiều đâu.
Cơn chấn động ngày một mạnh hơn, nhưng em vẫn thiếp đi như đứa trẻ được ru ngủ trong nôi với tiếng hát của mẹ. Ngủ đi, bé yêu, hãy để cơn gió đưa em về nơi em thuộc về.