Tạ Phiên Vương nghiến răng: “Lá gan đúng là to thật, lại còn dám nói là Quận vương bảo bọn họ lui ra, không cho canh gác. Con ta làm sao có thể ngu ngốc tới mức đó, không mang theo thủ hạ? Nhìn là biết trốn đi chơi đàn bà rồi! Không đánh chết bọn chúng đã là nhân từ lắm rồi.” Có lẽ vì biết ở kinh thành không thể tùy tiện giết người, nên Tạ Phiên Vương vẫn còn cố kìm chế, giữ lại mạng sống cho bọn thị vệ kia.
Tạ Ngạn Phỉ nghe vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ ra vẻ như đang suy nghĩ.
Lúc rời khỏi, Tạ Phiên Vương đích thân tiễn họ ra ngoài. Vị Khang trắc phi kia vẫn luôn đi theo, tuy ngoài mặt không dám nhìn thẳng Thế tử, nhưng Tạ Ngạn Phỉ lại dùng khóe mắt bắt gặp nàng lén liếc nhìn mấy lần. Y mím môi, cũng không tiện so đo với một phụ nhân, liền vội vàng rời khỏi phủ. Vừa hay lúc đó có một đội người từ ngựa bước xuống, người đi đầu vừa thấy Tạ Phiên Vương liền quỳ một gối xuống đất:
“Vương gia, mạt tướng đến chậm.”
Tạ Ngạn Phỉ nhìn người tới, hỏi:
“Vị này là?”
Tạ Phiên Vương nhìn thấy người này thì như thở phào nhẹ nhõm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT